Chương :
Tô Tích Nhi cắn môi: “Để em lấy cho anh ít đồ ăn”
Hiển nhiên là tối nay cô đã nấu cơm.
“Không phải anh bảo em nghỉ ngơi rồi sao?”
“Sao vẫn làm như vậy?”
Diệp Phi trừng mắt nhìn cô: “Lỡ như vết thương tái phát thì sao?”
Tô Tích Nhi cúi đầu: “Em không sao…”
“Lần sau đừng làm việc vất vả như vậy, trước tiên cứ bồi dưỡng cho thân thể khỏe lại đi đã”
Diệp Phi choàng áo ngoài lên: “Thôi, đi ăn cơm đã”
Tô Tích Nhi cười khẽ, sau đó kéo Diệp Phi đi tới chỗ bàn ăn.
Trên bàn bày một bát canh, thịt viên, cá hấp hành, xương sườn hấp, hai quả trứng chần nước sôi, cùng với một bát canh ngó sen nấu xương.
Mặc dù là món ăn bình thường, nhưng sắc hương vị đều đủ, khiến người khác nhìn là muốn ăn.
Diệp Phi vui vẻ ngồi xuống: “Lấy giúp anh chai bị: Tô Tích Nhi nhanh nhẹn chạy vào phòng bếp cầm bia ra, cô đưa cho Diệp Phi một chai bia hơn ba trăm ml.
Diệp Phi đưa tay cầm, chai bia được để ở nhiệt độ thường: “Không có bia lạnh sao?”
Tô Tích Nhi nhẹ nhàng đáp: “Cuối thu, trời lạnh rồi, còn muộn như vậy, không nên uống lạnh”
Diệp Phi trả chai bia cho cô: “Đi lấy chai lạnh đi”
“Đừng uống bia lạnh có được không?”
Tô Tích Nhi chớp mắt: “Muộn như vậy rồi đừng uống bia nữa, không tốt cho sức khỏe…” Diệp Phi gõ nhẹ lên đầu cô gái nhỏ: “Miệng đắng lưỡi khô, không uống chút bia làm trơn cổ họng, thì sao ăn cơm được?”
Tô Tích Nhi xoa cái trán trắng nõn, múc một bát canh cho anh: “Uống canh cũng được”
Diệp Phi tức giận nói: “Canh nóng như thế sao uống được?”
“Em thổi cho anh”
Tô Tích Nhi kề bát canh lên miệng thổi, nước canh nổi lên từng gợn sóng, hơi nóng nhiễm lên cánh môi anh đào, khiến nó hồng hơn một chút.
Đợi nước canh nguội bớt một chút rồi, cô ấy bèn đưa cho anh: “Uống được rồi, vẫn còn đang ấm”
Ánh mắt Diệp Phi chợt có chút dịu dàng, anh bưng bát canh uống một hơi hết sạch, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Hiển nhiên là Tô Tích Nhi đã nghiên cứu về khẩu vị của Diệp Phi, cho nên hương vị khiến Diệp Phi rất hài lòng, Diệp.
Phi vui vẻ ăn, chỉ là ăn cá thì hơi nhiều xương, nên anh lười gắp.
Tô Tích Nhi đang xem Diệp Phi ăn như gió cuốn, thấy anh ghét cá vì nhiều xương, cô bèn gắp về gỡ hết xương nhỏ ra, sau đó bỏ vào bát Diệp Phi.
Đúng là một cô gái hiểu lòng người.
Diệp Phi nhìn Tô Tích Nhi: “Em tốt với anh như vậy, không lẽ muốn làm ấm giường luôn sao?”
“Làm ấm giường?”
Tô Tích Nhi ngơ ngác nhìn anh, sau đó gật đầu: “Được”
Diệp Phi dở khóc dở cười, lại cốc đầu cô g: làm ấm giường nghĩa là gì không?”
“Không biết”
“Em có biết Tô Tích Nhi xoa trán, ngây thơ nhìn Diệp Phi: “Có phải là làm cho giường của anh ấm lên không?”
“Cái kiểu chơi chữ này, ý nghĩa thật sự của nó là…” Diệp Phi không tiếp tục đùa cô gái nhỏ nữa: “Thôi, coi như anh chưa từng nói”
Anh cúi đầu ăn cơm, nhanh chóng quét sạch đồ ăn, cầm khăn tay lau miệng rồi đứng dậy: “Ăn no rồi”
Anh đang muốn về phòng, mới đi được hai bước đã bị kéo lại, anh cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ của Tô Tích Nhi.
“Anh biết, nửa tiếng sau mới được lên giường.”
Diệp Phi bất đắc dĩ cười cười, sau đó hơi nghiêng đầu: “Anh định ra vườn hoa đi dạo một vòng…”
Anh đã có chút hiểu biết về Tô Tích Nhi, nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng nếu cô đã quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo lại được.