Chương :
Diệp Phi nhìn Vương Cầu Ân, sau đó đến bên cạnh Mặc Đóa Đóa rồi ngồi xuống nghiêm túc bắt mạch.
Chưa đến một phút, anh đã thu ngón tay lại.
Nhìn thấy Diệp Phi kết thúc nhanh như vậy, Mặc Thiên Hùng thở dài một tiếng, cho rằng Diệp Phi cũng không có cách nào.
Vương Cầu Ân cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói rồi, sao cậu †a có thể làm bé Đóa tỉnh lại được”
“Ai nói với anh không tỉnh được?”
Diệp Phi nhìn về phía Mặc Thiên Hùng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngài Mặc tôi có thể chữa trị cho người bệnh, tôi tin mình sẽ khiến con bé tỉnh lại”
“Cái gì? Cậu có thể làm nó tỉnh lại sao?”
Mặc Thiên Hùng không khống chế được mà cả người run lên, vô cùng kích động bắt lấy tay Diệp Phi: “Cậu thật sự có thể khiến bé Đóa tỉnh lại?”
Diệp Phi gật đầu: “Có thể, chỉ là cần một chút thời gian thôi”
“Khoác loác đi, cậu cứ khoác loác tiếp đi”
“Bé Đóa đã ngủ hơn nửa năm, nói câu khó nghe thì con bé chính là người thực vật”
Vương Cầu Ân khit mũi coi thường nhìn Diệp Phi: “Bài toán cả thế giới không ai giải được, vậy mà cậu nói có thể chữa được là sẽ được sao?”
Diệp Phi trầm giọng: “Tôi cũng là bác sĩ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình”
“Bác sĩ? Cậu tự học thành tài, đó là thầy lang chứ bác sĩ cái gì?”
Vương Cầu Ân cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa trung y là thứ mê tín thời phong kiến chỉ để lừa dối dân chúng thôi, không chữa được bệnh”
Diệp Phi không để ý đến ông ta, mà nhìn Mặc Thiên Hùng rồi hỏi: “Ngài Mặc, tôi muốn hỏi một câu, nửa năm trước ông có dẫn theo bé Đóa đi chùa miếu hay nghĩa trang không?”
Mặc Thiên Hùng sửng sốt: “Nửa năm trước à…” Diệp Phi nhắc nhở một câu: “Chính là mấy ngày trước khi cô bé phát bệnh”
“Có, có, khi đó là tết Thanh Minh, tôi dẫn nó đi tảo mộ”
Ngón tay Mặc Thiên Hùng chỉ ngoài cửa sổ: “Tôi sinh ra ở Nam Lăng, phần mộ tổ tiên cũng ở Nam Lăng, nửa năm trước tôi về Thần Châu đúng dịp thanh minh, nên dẫn bé Đóa đi theo”
Diệp Phi hỏi một tiếng: “Không biết ngài Mặc có thể cho biết vị trí của phần mộ tổ tiên không?”
Mặc Thiên Hùng ngẩn ra: “Vị trí phần mộ tổ tiên sao? Bệnh của bé Đóa có liên quan đến phần mộ tổ tiên à?”
“Hoang đường, thật sự rất hoang đường, người thực vật vậy mà lại nói cả đến phần mộ tổ tiên”
Vương Cầu Ân không khỏi la lên: “Cậu quả nhiên là kẻ giả thần giả quỷ, bọn bịp bợm”
“Ngài Mặc nên nhanh chóng đuổi kẻ lừa đảo này đi đi”
“Cút, nhanh cút khỏi đây đi”
Ông ta theo bản năng duỗi tay đẩy Diệp Phi.
Diệp Phi duỗi tay ngăn cản động tác của ông ta: “Hình như: ông rất không muốn bé Đóa hồi phục?”
Ánh mắt Mặc Thiên Hùng lập tức trở nên sắc bén.
“Cậu…” Vương Cầu Ân nheo mắt: “Cậu đừng ngậm máu phun người để châm ngòi ly gián, tôi đương nhiên muốn bé Đóa khỏe lại rồi, chẳng qua không muốn ngài Mặc bị kẻ bịp bợm như cậu lừa”
“Cho dù tôi là kẻ bịp bợm, thì chẳng lẽ không nên thử một lần khi bé Đóa đang trong tình trạng này sao?”
Giọng nói của Diệp Phi trở nên lạnh hơn: “Còn có kết quả nào tệ hơn nữa à?”
“Đừng nói đến những thứ này nữa”
Vương Cầu Ân nói sang chuyện khác: “Ngài Mặc, hiện tại bé Đóa tốt nhất nên tĩnh dưỡng tinh thần, đừng để những người ngoài làm mấy chuyện khiến mọi thứ rối loạn lên, nếu không bệnh tình sẽ chuyển biến xấu”
“Tôi đã cố hết sức mới làm tình hình của con bé ổn hơn, nếu ngài Mặc chấp nhận kẻ lừa đảo này, vậy xảy ra những chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu”
Ông ta còn lộ ra một tia cảnh cáo: “Tôi không hy vọng tâm huyết của mình bị uổng phí”
Diệp Phi chợt nói một câu: “Ông là người của Huyết Y Môn sao?”
Mặc Thiên Hùng và Tống Hồng Nhan đều nhìn về phía Vương Cầu Ân.