Chương :
Vương Cầu Ân chấn động: “Cái gì mà Huyết Y Môn với Cốt ‘Y Môn, tôi không biết cậu đang nói gì, cậu cũng đừng ba hoa nữa, không có ý nghĩa đâu.”
Vẻ lạnh lẽo hiện lên trong mắt Diệp Phi: “Không phải người của Huyết Y Môn, sao trên người ông lại có hơi thở Huyết Y Môn?”
Diệp Phi đã sớm trở nên nhạy bén đối với hơi thở của Noriko Shizuka và và mùi hoa anh đào của Sakai Yukiko, mà anh lại ngửi được mùi này khi đi thoáng qua Vương Cầu Ân.
Bây giờ Vương Cầu Ân tức giận, mùi hương càng trở nên đậm hơn.
Sakai Yukiko đã từng nói, đây là mùi hương đặc biệt chỉ hình xăm của họ mới có.
Làm vậy không chỉ để tiện quản lý Huyết Y Môn, mà cũng giúp các cô dễ dàng nhận ra người một nhà, sẽ không để lũ lụt vọt lên miếu Long Vương.
Đương nhiên, loại mùi hương này rất nhạt, chỉ khi trải qua huấn luyện đặc biệt thì các cô mới có thể đoán được, Diệp Phi có thể ngửi được, hoàn toàn là do kỳ tích.
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì?”
Nghe được Diệp Phi nói đến hơi thở, Vương Cầu Ân bên ngoài tỏ vẻ kiên định nhưng bên trong lại đang cực kỳ lo lắng: “Bị tôi vạch trần là kẻ lừa đảo nên thẹn quá hóa giận nói mấy chuyện lung tung à?”
“Mấy chuyện lung tung?”
Tống Hồng Nhan cười một tiếng: “Không phải ông tôt nghiệp tiến sĩ ở Đông Đô sao? Huyết Y Môn nổi tiếng ở Nhật Bản như vậy, sao ông lại không biết được?”
“Đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?”
Sắc mặt Mặc Thiên Hùng hoàn toàn lạnh lẽo.
Diệp Phi chắp hai tay ra sau lưng: “Trên người Huyết Y Môn hình như đều có một hình hoa anh đào màu đen, nếu không ông cởi ra quần áo ra cho chúng tôi nhìn xem?”
“Hoang đường! Buồn cười! Quá ấu trĩ!”
Vương Cầu Ân cực kỳ phẫn nộ, chỉ vào Diệp Phi mắng vài câu, sau đó nói với Mặc Thiên Hùng: “Ngài Mặc, ông tùy ý để bọn họ bôi nhọ tôi như vậy, rất xin lỗi, tôi không chữa được bệnh cho bé Đóa nữa.!”
Sua khi nói xong, ông ta ra khỏi cửa nhanh như chớp, còn đóng mạnh cửa phòng một cái.
“Ầm!” Vừa bước được vài bước, ông ta đã nghe thấy tiếng nổ lớn, sau đó nơi vách tường có một lỗ rất lớn.
Đá vụn bay khắp không trung, một bàn tay to níu lấy cổ áo ông ta.
Giọng nói Mặc Thiên Hùng lạnh nhạt: “Để ông đi rồi à?”
Chưa kịp hù chết Vương Cầu Ân mà Diệp Phi đã bị sốc một trận rồi.
Tuy rằng Tống Hồng Nhan đã nhắc nhở rất nhiều lần rằng tính cách của Mặc Thiên Hùng rất tàn bạo, nhưng Diệp Phi thấy nho nhã lễ độ nên cũng cảm thấy có lẽ là có giận cũng không đáng sợ mấy.
Nhưng một đấm vừa rồi của Mặc Thiên Hùng lại làm Diệp Phi biết người này này thật sự không dễ chọc.
Rõ ràng có thể mở cửa đuổi theo bắt lấy Vương Cầu Ân, nhưng Mặc Thiên Hùng lại trực tiếp đấm một đấm xuyên qua vách tường để xách lấy ông ta.
Phần thô bạo và cậy mạnh này làm mí mắt Diệp Phi không khỏi nhảy lên, cũng làm anh khiếp sợ sức mạnh trong một đấm này của đối phương.
Đừng nói đến trâu, ngay cả gấu cũng có thể đánh chết.
“Ngài Mặc, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi”
Bị vệ sĩ tinh nhuệ của Mặc thị kéo Vương Cầu Ân vào, để ông ta quỳ trên mặt đất run rẩy mở miệng: “Tôi không phải không muốn chữa trị cho cô Mặc, mà tôi thật sự bất lực mài”
Mặc Thiên Hùng không vô nghĩa, chỉ nghiêng đầu nhìn cấp dưới: “Cởi áo ông ta ra”
Hai vệ sĩ tinh nhuệ của Mặc thị tiến lên.
“Ngài Mặc, tôi thật sự không phải Huyết Y Môn gì đó đâu”
Vương Cầu Ân kêu to: “Tôi cởi cho ngài xem, tôi cởi cho ngài xem”
Tự tay ông ta cởi nút thắt ra, dáng vẻ vừa tức nghẹn vừa thản nhiên, giống như ông ta thật sự không liên quan gì đến Huyết Y Môn.
Chẳng qua khi cởi đến cúc thứ ba, Vương Cầu Ân bỗng nhiên nhảy dựng lên, một tay bắt lấy yết hầu Mặc Thiên Hùng.
Trong lòng bàn tay có một con dao mổ.
Vừa tàn nhẫn, chuẩn xác, nhưng cũng rất nhanh.