Chương :
Đường Kỳ Kỳ không hề phòng bị bất ngờ kêu lên một tiếng “á” thảm thiết. Tiếng kêu vừa bay ra khỏi miệng thì Đường Kỳ Kỳ lập tức cố hết sức nhịn đau, cô biết được Lăng Thiên Thủy đang âm mưu nguy hiểm.
Tuy là cô nhịn được không kêu lên đau đớn nhưng mà vẫn ảnh hưởng đến Diệp Phi, cơ thể anh run lên một cái.
Lòng bàn tay của Miyamoto Saburo đang chèn ép Diệp Phi bỗng cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của Diệp Phi trở nên lỏng lẻo.
“Hây!”
Đúng lúc này Miyamoto Saburo đưa hai tay lên bắt lấy cổ tay của Diệp Phi, bỗng nhiên xoay tròn phần hông.
Một lực mạnh mẽ từ hông truyền đến hai cánh tay.
Miyamoto Saburo dứt khoát xách Diệp Phi lên quăng mạnh về phía tủ rượu nhà họ Lý.
Tốc độ cực nhanh, vốn không cho Diệp Phi cơ hội tránh né.
“Rầm!” Một âm thanh va chạm rùng rợn, hơn mười mấy bình rượu bị Diệp Phi đập trúng âm ầm lăn xuống.
Diệp Phi cũng ngã mạnh trên mặt đất, cắn răng chịu đựng xoay người đứng lên.
Miyamoto Saburo không ngừng lại, lắc lắc cổ muốn xông lên.
“Diệp Phi, mau đi maul”
Lý Đại Dũng cố hét lên một tiếng, xông lên ôm lấy chân của Miyamoto Saburo: “Đi maul”
“Rầm!” Vừa nói xong thì Miyamoto Saburo đã trực tiếp đạp một đạp làm Lý Đại Dũng bay ra ngoài.
Lý Đại Dũng kêu lên một tiếng đau đớn, va vào ghế sofa lộn xuống, miệng mũi chảy máu.
Diệp Phi siết chặt tay căng thẳng: “Chú Dũng!”
Lý Đại Dũng bò dậy, chật vật nói: “Chú không sao, chú không sao, Diệp Phi, cháu mau chạy đi.”
Diệp Phi không hề do dự lắc đầu: “Cháu không thể đi”
Bây giờ anh đang cố hết sức đối phó với Miyamoto.
Saburo, nhưng mà vẫn có cơ hội chạy trốn, chỉ là nếu vậy thì cả nhà Lý Đại Dũng sẽ chết.
Lý Đại Dũng đau khổ đấm xuống đất: “Diệp Phi, sao cháu lại ngốc như vậy chứ, hắn sẽ giết cháu.”
Diệp Phi thở dài: “Làm hết sức mình, thuận theo mệnh trời, chỉ là dù thế nào thì cháu cũng sẽ không bỏ lại mọi người.”
“Yên tâm, tao sẽ cho bọn mày lên đường cùng nhaul”
Miyamoto Saburo cười lạnh một tiếng, sau đó đạp mạnh xuống đất một cái, cả người như một con vượn bay đến.
Hắn quét một cước về phía đầu Diệp Phi.
Diệp Phi khom lưng, nghiêng đầu, chân của Miyamoto sượt qua tai anh để lại một vệt đỏ thẫm.
“BốpI”
Thấy trên mặt Diệp Phi chảy máu, Lăng Thiên Thủy lại cười lớn một tiếng, kéo tóc Đường Kỳ Kỳ tát mạnh một cái.
Cái tát vang dội.
“Diệp Phi, em vợ mày lại bị tao bắt nạt.”
Cô ta vô cùng kiêu ngạo: “Mày làm được gì chứ?”
Đường Kỳ Kỳ nhịn không kêu đau, nhưng mà trong mắt đã trào nước mắt, không phải vì đau mà vì xót cho Diệp Phi.
Động tác của Diệp Phi hơi chậm lại, Miyamoto Saburo nhân cơ hội đấm tiếp một đấm.
Sấm vang chớp giật.
Một đấm này rất nhanh, rất mạnh lại rất âm ngoan, Diệp.
Phi không thể né tránh chỉ có thể khoanh hai tay chống đỡ.
Rầm!
Lại một tiếng vỡ vụn, Diệp Phi kêu lên một tiếng đau đớn, cả người đập mạnh lên trên bàn trà.
Bàn trà vỡ vụn thành nhiều mảnh, trên người Diệp Phi đây mảnh kính vỡ, vết thương chồng chất.