Chương :
Khóe miệng của anh còn trào ra một đường tơ máu.
Đường Kỳ Kỳ kêu lên một tiếng: “Anh rể!”
Cô ấy đã khóc, dù thế nào cũng không nghĩ tới việc mình trở thành điều uy hiếp Diệp Phi.
Cô vừa vui vừa hận, vui vì anh rể quan tâm đến mình, hận vì sự vô dụng của mình.
Lý Đại Dũng giãy dụa nửa quỳ xuống: “Diệp Phi, đi đi mà…”
Diệp Phi liếm môi: “Chú Dũng, Kỳ Kỳ, không sao mà”
“Sắp chết rồi, còn không sao á Miyamoto Saburo lạnh lùng lên tiếng: “Thân thủ của mày không tồi, đã đến tận Huyền Cảnh, trạng thái cao nhất, đáng lế là tao không làm gì được mày”
“Tiếc là mày đã lãng phí trí lực và khí thần lên người những kẻ tàn phế kia”
Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Phi: “Chuyện này đã định sẵn là đêm nay mày phải chết.”
Lý Đại Dũng nghe vậy thì liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Phi, ánh mắt áy náy không thốt nên lời, còn có sự đau đớn…
“Ngài Miyamoto, mau chóng phế anh ta đi”
Lăng Thiên Thủy cười duyên một tiếng: “Cậu chủ Trịnh đang mở yến tiệc chúc mừng Trịnh Thịnh Trang đã khỏe lại, đang chờ tin vui về việc Diệp Phi này tàn phế sắp chết.”
“Có thể cứu được Trịnh Thịnh Trang sao?”
Diệp Phi cười nhạt: “Hản là hồi quang phản chiếu trước khi chết nhỉ?”
Miyamoto Saburo nghe thấy vậy thì vẻ mặt hoàn toàn thay đổi: “Đi chết đi!”
Cơ thể hắn như là biến thành một hình ảnh vọt về phía trước.
Đồng thời hai nắm đấm như là hai viên đạn tấn công Diệp Phi.
Tốc độ, sức mạnh, không gì sánh nổi.
Cũng đúng lúc này Bạch Mang sau khi đã cứu chữa cho cả nhà Lý Đại Dũng cuối cùng cũng từ từ quay trở lại.
Anh mừng như điên, thể lực đã hồi phục lại ba phần.
Diệp Phi phun ra một ngụm máu, đấm nắm đấm về phía trước.
“Răng răng rắc… Hai bên lấy cứng đối cứng, bốn nắm đấm va chạm vào nhau.
Không hề có bất kỳ chiêu thức màu mè gì, hai người chỉ đơn giản dùng sức mạnh va chạm nhau, nắm đấm không ngừng vung ra.
Trong phòng khách không ngừng vang lên những tiếng nổ mạnh, cứ như là tiếng sấm trong những ngày mưa vậy, chấn động lỗ tai của mọi người.
Nắm đấm bay loạn xạ khắp nơi, mắt thường rất khó có thể dõi theo tốc độ ra quyền của hai người.
“Sao có thể như vậy?”
Không chỉ có Lăng Thiên Thủy ngạc nhiên sững sờ, ngay cả Miyamoto Saburo cũng khiếp sợ không nguôn, rõ ràng ban nãy sức mạnh của Diệp Phi đã như hết đà, sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Nhưng mà hắn cũng không quá quan tâm, bây giờ Diệp Phi vẫn không phải là đối thủ của hắn như cũ.
Trong mắt Lý Đại Dũng cũng lóe sáng, trên gương mặt khó che giấu được sự đau đớn.
Miyamoto Saburo càng đánh càng hăng, mà Diệp Phi ra tay cũng càng lúc càng nhanh.
Tuy là ban nãy Diệp Phi đã mất gần hết thể lực nhưng mà cho dù đánh tay không với Miyamoto Saburo đang mạnh mẽ cỡ nào thì Diệp Phi vẫn có thể cắn răng chống đỡ.
“Xoẹt!” Đánh mãi không xong, Miyamoto Saburo tất nhiên đã thấy phiền chán, trong đôi mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ, cánh tay bỗng vung lên, trong tay áo xuất hiện hai luồng bột phấn.
Tâm nhìn của Diệp Phi nhất thời bị che mất.
Động tác hơi chậm lại.
“VùI” Đúng lúc này tay phải của Miyamoto Saburo xuất hiện thêm một cây kiếm võ sĩ đạo.
Tránh người sang một bên, hắn ta như là một người hoàn toàn khác, tàn nhãn vô tình tấn công Diệp Phi.
Đường Kỳ Kỳ nhịn không được hô lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Một kiếm này rất nhanh, nhanh đến mức Diệp Phi không có thời gian để tránh, cũng không có chỗ nào để tránh chỉ có thể dùng hết sức lùi về phía sau.
Kiếm nhọn xoẹt một đường từ bả vai xuống đến bụng dưới.
Ai cũng có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn trong một kiếm kia, vô cùng hiểm ác.
“ÁI” Diệp Phi kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người ngược lại.