Chương :
“Không, không được!” Lăng Thiên Thủy thấy vậy hét âm lên: “Tên khốn khiếp, ai cho mày giết ngài Miyamoto, mày không có tư cách giết ngài Miyamoto”“
Miyamoto Saburo là Y Sư cấp đồng của Huyết Y Môn, cũng là cao thủ võ công Huyền Cảnh, là bảo bối quý giá của Huyết Y Môn, hơn nữa khí thế chiến đấu ban nãy cũng rất mạnh mẽ.
Vậy nên cô ta không thể chấp nhận được sự thật bị Diệp Phi lật ngược thế cờ.
“Lăng Thiên Thủy, tiếp theo sẽ đến lượt cô.”
Diệp Phi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đường Kỳ Kỳ, sau đó gửi cho Giang Hoành Độ để họ đi cứu người.
Lăng Thiên Thủy hét lớn về phía Diệp Phi: “Diệp Phi, mày không có tư cách đấu với tao, mày không có tư cách đấu với tao.
“Cho mày ba phút tự sát, nếu không… Tao sẽ giết chết Đường Kỳ Kỳ”
Lúc nói chuyện, tay trái cô ta sờ soạng bóp lấy cổ Đường Kỳ Kỳ.
Đường Kỳ Kỳ khó khăn la lớn: “Anh rể, không cần quan tâm đến em…” Lăng Thiên Thủy trực tiếp đánh cô một cái ngất xỉu: “Lập tức tự sát, lập tức tự sát!”
Lý Đại Dũng cố gắng khập khiễng chạy tới: “Diệp Phi, đừng để ý đến cô ta…”
“Tự sát sao? Cô cảm thấy là tôi sẽ tự sát sao?”
“Với tính cách của cô, cho dù tôi có tự sát thì cô cũng sẽ không tha cho Đường Kỳ Kỳ”
Diệp Phi vẫn cứng cỏi nhìn Lăng Thiên Thủy: “Vậy nên tôi sẽ không ngu ngốc bị cô uy hiếp”
“Dám làm cô ấy tổn thương, tôi thề là tôi sẽ giết cả nhà cô, hủy hoại toàn bộ thương hội”
Anh đã quyết tâm không để cho Lăng Thiên Thủy sống đến ngày mai.
Mí mắt Lăng Thiên Thủy giật giật, ngón tay hơi thả lỏng, sau đó cười lạnh: “Mày cho rằng mày có cơ hội giết tao sao?”
Cô ta bỗng trở nên tự đại, cao ngạo đứng lên.
“Ngay cả Miyamoto tao cũng giết được, mày cũng không còn…
Diệp Phi nói được một nửa thì bỗng cảm thấy cả người đau đớn, anh theo bản năng nhìn lại thì thấy một cây kiếm võ sĩ đạo… đâm từ sau lưng tới.
Mũi kiếm đã đâm vào sau lưng.
Trên chuôi kiếm là một cánh tay đang cầm.
Lý Đại Dũng.
“Chú Dũng?”
Diệp Phi cầm lấy thân kiếm, không để ý lòng bàn tay đang chảy máu: “Tại sao chứ?”
Vẻ mặt Lý Đại Dũng đau khổ, mồ hôi chảy ròng ròng, nghe thấy Diệp Phi nói thì trên tay nổi lên gân xanh, nhưng mà lưỡi dao sắc bén vẫn giữ nguyên vị trí, không hề nhúc nhích.
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Cháu chưa bao giờ nghĩ đến, có ngày chú Dũng sẽ đâm cháu một kiếm”
Mặc kệ là nguyên nhân gì, một kiếm này cũng làm cho cả người anh đau đớn, tim cũng càng đau hơn.
Vẻ mặt Lý Đại Dũng trở nên lạnh lùng: “Diệp Phi, cháu không nên đến Nam Lăng…”
Diệp Phi rất giỏi đoán ý người khác: “Cháu biết, chú Dũng nhất định có nỗi khổ tâm riêng không thể làm khác, có đúng không?”
Lý Đại Dũng yên lặng một lúc lâu, kiên quyết lắc đầu nói: “Không phải.”
Diệp Phi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch.
Lý Đại Dũng lại nói thêm một câu: “Cháu không nên đối đầu với Huyết Y Môn, thật sự không nên”
Diệp Phi đột nhiên giật mình một cái: “Chú là Thiên Lang?”
Nghe được hai chữ Thiên Lang, mặt cười của Lăng Thiên Thủy bỗng biến đổi.
Lý Đại Dũng cũng hơi nheo mắt lại.
Không có ai thừa nhận, cũng không có ai trả lời, nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với một sự cam chịu nào đó.
“Diệp Phi, sao mày lại biết được bí mật của Thiên Lang?”
Giọng Lăng Thiên Thủy trầm xuống: “Là ai nói cho mày biết?”
Thân phận của Thiên Lang cực kỳ bí ẩn, hành động luôn âm thầm trong bóng tối, ngoại trừ cô ta ra thì cơ bản là không ai khác biết, ngay cả Trịnh Tuấn Khanh cũng không thể điều tra ra được.