Chương :
Ai biết được lại bị một câu nói của Diệp Phi vạch mặt, chuyện này không thể không khiến Lăng Thiên Thủy khiếp sợ.
“Vậy xem ra thật sự là Thiên Lang rồi”
Ban nãy chỉ là Diệp Phi suy đoán theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của hai người họ thì đã chắc chắn: “Không ngờ tới một doanh nhân nhỏ như chú Dũng lại là người đứng đầu của thương hội Thiên Lang”
Anh thật sự bất ngờ, chú Dũng nhiều năm trước còn không có cơm ăn, lại tốt đến mức móc tim móc phổi cho mình lại nhanh chóng thay đổi thành người đại diện của Huyết Y Môn.
Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này thì Diệp Phi có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Lý Đại Dũng và Thiên Lang sẽ có liên quan đến nhau.
Nhưng mà một kiếm kia đã làm anh hiểu ra nhiều chuyện trong nháy mắt.
Tại sao Cung Diễm Quân lại xuất hiện ở yến hội nhà họ Lý, †ại sao Miyamoto Saburo lại biết tìm đến nhà của Lý Đại Dũng, tại sao Lý Đại Dũng này lại nhanh chóng tỉnh lại… Mọi chuyện nhìn có vẻ là trùng hợp nhưng mà thật ra là không nằm ngoài sự sắp xếp của Lý Đại Dũng.
Lý Đại Dũng trầm mặc nhìn Diệp Phi, sau đó một lúc lâu thì thở dài: “Diệp Phi, cậu thật sự thay đổi rồi, lớn hơn so với trước đây, lớn hơn gấp trăm nghìn lần”
Ông ta có hơi cảm thán, cũng có vui mừng, còn có một chút bất đắc dĩ.
Diệp Phi cũng nhìn Lý Đại Dũng: “Chú Dũng, chú cũng thay đổi rồi, trước kia chú khinh thường cái ác, nhưng mà bây giờ chú bán mạng cho Huyết Y Môn: “Dù chú có khổ tâm hơn nữa thì cũng không nên quên tấm lòng ban đầu”
Trong mắt anh có sự thất vọng.
Vẻ mặt Lý Đại Dũng trở nên thất vọ từng trải qua sự tàn khốc của thế giới này.
Diệp Phi khẽ gật đầu một cái: “Dù có tàn khốc thế nào đi nữa, chú cũng nên có giới hạn của riêng mình”
“Diệp Phi, ai nói với cậu tôi và Thiên Lang là một người?”
Lăng Thiên Thủy lạnh lùng quát lên một tiếng: “Sao mà mày biết được?”
Diệp Phi cười nhạt lên tiếng: “Tôi không chỉ biết được thân phận lẩn trốn mờ ám của Thiên Lang, tôi còn biết chú đã từng là người của Diệp Đường, nhưng sau đó lại quy phục Huyết Y’ Môn: Lúc này không chỉ có thân thể Lăng Thiên Thủy rung lên, ngay cả Lý Đại Dũng cũng thay đổi sắc mặt.
“Giết, giết anh ta đi!”
Lăng Thiên Thủy không nói nhiều nữa: “Thiên Lang, không giết anh ta thì bí mật sẽ bị lộ ra ngoài, Diệp Đường sẽ giết ông”
Lý Đại Dũng sa sâm mặt mày: “Diệp Phi, cậu nhận được tin từ đâu vậy?”
“Đã nói với những ai rồi?”
“Thế nào?”
Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng: “Chú Dũng lo là người của Diệp Đường biết được sẽ giết chú, hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của chú sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau giết anh ta đi”
Lăng Thiên Thủy ngoài mạnh trong yếu: “Anh ta từng tiếp xúc với Mặc Thiên Hùng, nếu đêm nay ông không giết anh ta thì ngày mai anh ta sẽ nói cho Mặc Thiên Hùng biết.”
“Ông sẽ chết, tôi sẽ chết, cả nhà ông cũng sẽ chết.”
“Lý Đại Dũng, ông cố gắng thế nào mới có được tất cả, ông muốn mở to mắt để nhìn mọi thứ mất đi sao?”
“Ông lại phải sống những ngày tháng khổ sở, muốn quay lại những ngày tháng bị vứt bỏ sao?”
“Ông thì bệnh tật, cả nhà bần cùng, ông đã quên là ai đã gây ra cho ông sao?”
“Bây giờ ông giàu có rồi, bệnh của ông cũng khỏi rồi, ông lại quên là ai đã giúp ông sao?”
Cô ta kích thích ông ta: “Giết anh ta đi”
Diệp Phi cảm nhận được những lời này của Lăng Thiên Thủy đã làm cho tâm trạng rối rắm băn khoăn của Lý Đại Dũng hạ quyết tâm, bàn tay cầm chuôi kiếm bỗng nhiên dùng sức.
“Rắc!”
Diệp Phi không hề do dự bẻ gấy cây kiếm võ sĩ đạo, tiếp đó cả người bỗng nhiên bắn về phía sau, trở tay ném nửa thanh kiếm gãy về phía Lý Đại Dũng.
Lý Đại Dũng đang vọt tới thấy thế thì nheo mắt, giơ tay đỡ lấy đoạn kiếm đang bắn về phía mình.
Một tiếng va chạm vang lên, đoạn kiếm do Diệp Phi ném ra bị chém rụng trên mặt đất.