Chương :
Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Không phải tôi chỉ làm thịt một con nhỏ sao? Lại làm thịt thêm một lão Miyamoto cũng không sao đâu?”
“Láo xược, bố nuôi của tôi không phải là người mà anh có thể nhục nhã đâu”
Lăng Thiên Thủy đột nhiên phẫn nộ quát: “Phải biết núi cao còn có núi cao hơn”
“Bốp!” Diệp Phi không nói gì, tát một phát lên mặt của Lăng Thiên Thủy.
Một tiếng giòn tan vang lên, Lăng Thiên Thủy kêu thảm mà ngã bay ra ngoài, khóe miệng đều là máu tươi chảy ra.
“Anh dám ra tay với tôi?”
Lăng Thiên Thủy vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh thật sự là không sợ hậu quả sao?”
“Sợ là đầu óc cô có bệnh rồi?”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Sắp chết đến nơi còn kêu gào?”
“Ra tay với cô thì thế nào? Cô tài giỏi lắm sao?”
“Năm lần bảy lượt muốn lấy mạng của tôi, tôi còn có thể giữ lại cô qua năm sau sao?”
Diệp Phi một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, không đợi Lăng Thiên Thủy đứng dậy đã một cước đạp lên, khiến cô ta giống như con chó chết mà nằm sấp xuống.
Lăng Thiên Thủy giận mà không thể trách mắng: “Sau lưng tôi có Huyết Y Môn, có Miyamoto Takumamori, anh dám đụng đến tôi, không sợ bọn họ không tha cho anh sao?”
Nghe được tên Miyamoto Takumamori, Diệp Phi thì không có cảm giác gì, Giang Hoàng Độ lại nheo mắt lại.
Miyamoto Takumamori là có huyết thống hoàng gia, là một trong thập đại kiếm thánh của Nhật Bản, kiếm pháp cực cao, được người người tôn trọng, đệ tử trong khắp thiên hạ, trong đó có mười người đã tiến vào huyền cảnh.
Người bình thường đúng thật là không dám chọc, nếu không chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ thì không nói, còn có thể sẽ dẫn tới họa sát thân! Anh ta rất bất ngờ khi biết được Lăng Thiên Thủy có quan hệ dính líu với Miyamoto Takumamori.
“Sợ sao? Tôi chỉ sợ là các người tha cho tôi!”
Diệp Phi duỗi tay phải ra: “Tới một người giết một người, đến hai người giết cả đôi, bố nuôi của cô đến, tôi cũng như thế mà chém”
Anh lấy một cây đao từ trong tay của Giang Hoàng Độ.
“Năm lần bảy lượt tập kích tôi, còn bắt cóc Đường Kỳ Kỳ để áp chế tôi, cô cảm thấy tôi sẽ giữ cô lại sao?”
Vào thời khắc này, ý muốn giết người của Diệp Phi khiến đừng nói là Lăng Thiên Thủy, kể cả Giang Hoàng Độ cũng có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Lỗ tai của Lăng Thiên Thủy hơi động một chút, sau đó lấy cái nút tai xuống, lấy ra điện thoại di động mà bấm: “Bố nuôi, con muốn nói với người”
Cô nhìn ra được Diệp Phi đã động sát tâm, vội vàng lấy ra bùa hộ mệnh cuối cùng của mình.
Diệp Phi nhìn vào điện thoại di động của cô, chỉ nghe thấy một giọng khàn khàn truyền ra: “Tên nhãi ranh ở bên đầu điện thoại kia, cậu nghe kỹ cho tôi!”
“Tôi là Miyamoto Takumamori, Lăng Thiên Thủy là con gái nuôi của tôi, tôi rất vừa lòng con bé, vô cùng thích”
“Cậu dám có gan tổn thương con bé, Miyamoto.
Takumamori tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu”
“Cậu nếu biết điều thì ngoan ngoãn thả con bé ra cho tôi, lại xin lỗi tôi”
Giọng của ông ta bỗng nhiên trầm xuống: “Nếu không, tôi sẽ đuổi cùng giết tận cậu!”
“Miyamoto Takumamori?”
Diệp Phi ra vẻ không rõ: “Thì là cái quái gì?”
“Đồ thối tha, ông đây là một trong thập đại kiếm thánh của Nhật Bản, cậu dám nhục nhã tôi, có phải là chán sống rồi phải không?”
Giọng của Miyamoto Takumamori mang theo một tia ngoan lệ: “Đừng nói nhảm với ông đây, lập thức thả Lăng Thiên Thủy ra”
“Cậu động vào Thiên Thủy, ông đây nhất định sẽ đi đến Thần Châu mà chặt đầu cậu!”
“Nghe rõ chưa hả?”
Ông ta cao cao tại thường mà khiển trách Diệp Phi, nghĩ rằng đã nói ra danh hào của mình, Diệp Phi còn không ngoan ngoãn quỳ xuống sao”
Ai ngờ, Diệp Phi cười nhạt một tiếng: “Tôi ở Nam Lăng chờ ông…” Một giây sau, anh chém một đao xuống.