Chương :
“ÁI” Lăng Thiên Thủy hét thảm lên một tiếng, đầu một nơi thân một chỗ! Cô ta chết không nhắm mắt.
“Thằng chết tiệt kia!” Miyamoto Takumamori gầm lên một tiếng: “Mày khinh người quá đáng!”
“Diệp Phi, mày chờ đó, trong vòng một tuần, ông sẽ lấy mạng của mày!”
Diệp Phi không cảm thấy thoải mái với lời nói của Miyamoto Takumamori.
Bất cứ ai đe dọa cũng vô ích, Lăng Thiên Thủy phải chết, bằng không người bên cạnh cô ta sẽ bị cô ta cắn chết.
Sau khi giết Lăng Thiên Thủy, Diệp Phi yêu cầu Giang Hoành Độ đến để giải quyết đầu đuôi mọi việc, và tự mình quay trở lại biệt thự Phi Long để nghỉ ngơi.
Ngồi ở sân sau của biệt thự Phi Long nhìn về phía biệt thự Thiên Nga ở bên kia hồ, Diệp Phi cảm thấy lòng có chút u sầu.
“Đây là thuốc do em nấu, rất tốt cho vết thương do súng bắn”
Khi Diệp Phi còn đang bàng hoàng, thì Tô Tích Nhi buộc tóc đuôi ngựa và mặc xong quần jean đã bưng một bát thuốc bắc ấm trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi xoa đầu nói: “Anh không uống đâu, anh không sao: Tô Tích Nhi không chịu rời đi, tay vẫn cầm bát thuốc, rất cứng đầu.
Diệp Phi võ nhẹ lên đầu cô: “Anh có thể tự chữa trị vết thương, không cần uống thuốc, hơn nữa thuốc này vừa nóng vừa đăng, khó uống chết được”
“Không nóng chút nào, em đã thử qua rồi”
Tô Tích Nhi mỉm cười trả lời, sau đó xòe lòng bàn tay trái ra, một viên kẹo bơ cứng hình thỏ trắng lớn lọt vào mắt anh.
“Uống thuốc xong ăn thêm viên kẹo này vào, sẽ không bị đắng nữa”
Cô dỗ dành Diệp Phi như một đứa trẻ: “Mau lên, tranh thủ lúc thuốc còn ấm, anh mau uống đi”
Diệp Phi khoát tay: “Anh có thể không uống được chứ?”
Tô Tích Nhi chớp chớp mắt: “Hôm nay chỉ uống chén thôi có được không?”
Diệp Phi biết được sự cứng đầu của Tô Tích Nhi, nên chỉ biết lắc đầu sau đó cầm lấy chén thuốc lên uống Tô Tích Nhi không nói chuyện mà chăm chú nhìn vẻ mặt quyến rũ của Diệp Phi, khóe mắt hơi hơi cong như hoa đào, trong con mắt ấy chỉ có dáng vẻ của Diệp Phi.
Rất nhanh, Diệp Phi uống hết chén thuốc, liền ném chén sứ lên bàn nói: “Uống xong rồi.”
“Hừ!” Tô Tích Nhi hoàn hồn lại, nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu xuống, từ từ bóc lớp giấy bọc kẹo, sau đó cầm miếng kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng rồi cẩn thận đặt vào miệng Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn vẻ dáng yêu của cô ấy nói: “Em thật sự coi anh như một đứa trẻ à?”
Mặc dù lời nói là phản lại cô ấy, nhưng anh vẫn ăn viên kẹo bơ cứng ấy trong miệng, điều này càng khiến cho nụ cười của Tô Tích Nhi thêm phần ngọt ngào.
“Tuy rằng tính tình rất bướng bỉnh nhưng phải nói rằng em sẽ là một người vợ, người mẹ tốt trong tương lai”
Diệp Phi đưa ra lời khẳng định: “Không biết người may mắn nào lấy được em…” Tô Tích Nhi lẩm bẩm: “Em không muốn kết hôn với ai cả”
“Đừng nhúc nhích, cứ như thế này, anh sẽ chụp cho em tấm ảnh”
Diệp Phi nhấc điện thoại của Tô Tích Nhi lên, căn chỉnh góc độ rồi chụp cho cô ấy vài tấm ảnh.
Tuy rằng Tô Tích Nhi có chút ngại ngùng nhưng cô ấy không ngăn cản Diệp Phi vẫn để cho Diệp Phi chụp ảnh mình.
“Ừ, trông có vẻ dễ thương đó.”
Diệp Phi vừa trêu chọc Tô Tích Nhi vừa lật xem ảnh trong điện thoại, đột nhiên, ánh mắt dừng lại và tập trung vào tấm ảnh chụp lúc sáng.
Đây là một bức ảnh do cô tình cờ chụp. Ảnh chụp ban công, nhìn thoáng qua anh đã nhận ra đó là biệt thự Thiên nga.
Trên ban công, một người đàn ông trung niên đang ôm chặt Liễu Nguyệt Linh.
Trên mặt bà ta không hề có chút buồn bã nào, ngược lại còn nở nụ cười rất tươi, dáng vẻ như một cô gái trẻ chưa trải sự đời.
Và người đàn ông trung niên ấy không phải là bố vợ của Lý Đại Dũng, Diệp Phi thấy ông ta hoàn toàn lạ.
Lý Đại Dũng chỉ mới được đưa đến nhà tang lễ vào đêm qua, xương cốt còn chưa được chôn cất thì Liễu Nguyệt Linh đã ở cùng với người đàn ông khác, ánh mắt của Diệp Phi trở nên sắc bén.
Anh ta biết Liễu Nguyệt Linh và Lý Đại Dũng có quan hệ không tốt, trong nửa tháng nay hai người có cãi nhau mấy lần, nhưng không ngờ bà ta lại phản bội Lý Đại Dũng.
Từ cái ôm có thể nhìn thấy, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng không phải lân đầu tiên chung sống.