Chàng Rể Bác Sĩ

chương 953

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Cho dù không có ông của chị ra mặt, nhà họ Trịnh sớm muộn gì cũng có chuộc họ ra”

“Dù sao đi nữa, Trịnh Tuấn Khanh và Trịnh Tư Nguyệt cũng không bị đạp chết. Tốt hơn hết hãy để ông ngoại của chị kiếm thêm một số tiền, lại kiếm được một ân tình”

Anh xoa mu bàn tay của người phụ nữ: “Bỏ đi.”

Diệp Phi cũng muốn chà đạp Trịnh Tuấn Khanh đến chết, nhưng biết mình không đủ vốn bản lĩnh để giết anh ta nên chỉ có thể để Trịnh Tuấn khanh sống tạm.

“Ông ngoại phán đoán quả không sai, ông nói sẽ thả người.”

Tống Hồng Nhan mỉm cười: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ngoại và nhờ ông ấy nói chuyện với chú Mặc, thả Trịnh Tuấn Khanh đi”

Diệp Phi nói thêm: “Chị có thể bán cho Chu Trường Sinh một ân huệ, đám Thịnh Trang quay trở lại Long Đô”

Ánh mắt Tống Hồng Nhan sáng lên, sau đó cô hôn Diệp Phi: “Tôi hiểu rồi.”

“E hèm!” Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn khác xuất hiện ở cửa ra vào, trên người còn cuốn theo một mùi thơm: “Diệp Phi, nhà có khách, sao không mời vào nhà ngồi, trốn ở đây sẽ trúng gió đó?”

Đường Nhược Tuyết nhìn Tống Hồng Nhan bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô chủ Tống, đã lâu không gặp chị.”

“À, vợ cũ của Diệp Phi… ồ, không phải, cô Đường, là cô à, đã lâu không gặp”

Tống Hồng Nhan mỉm cười chào Diệp Phi, sau đó nhẹ nhàng nói với Diệp Phi: “Diệp Phi, vợ cũ của cậu đến rồi, bồi bổ thật tốt, tôi đi làm việc trước đây”

“Hãy nhớ, vợ cũ của cậu cũng là khách quý, hãy đối xử tốt với cô ấy…” Nói xong, cô ấy vẫy tay với Đường Nhược Tuyết rồi rời đi.

Đường Nhược Tuyết gần như chết vì tức giận, túm lấy tai Diệp Phi và hét lớn: “Kết hôn lại, kết hôn lại, kết hôn lại ngay lập tức…

Diệp Phi không cùng Đường Nhược Tuyết đi kết hôn lại, không phải là do trời đã tối mà là do bố mẹ đột nhiên gọi tới.

Sau khi Diệp Phi nghe máy xong, lập tức đứng dậy đi đến ga tàu cao tốc. Đường Nhược Tuyết lái chiếc BMW màu đỏ tới.

Cô vừa mở cửa xe cho Diệp Phi, vừa quan tâm hỏi thăm anh: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Phi thắt dây an toàn xong, Đường Nhược Tuyết chở anh đến ga cao tốc.

“Lý Đại Dũng chết rồi, bố mẹ anh biết nên đã ngồi xe tới Nam Lăng, chuẩn bị ngày mai đưa tiễn ông ta một đoạn. Kết quả trong lúc họ chờ ở ga cao tốc, không cẩn thận đụng phải một người đeo túi, chiếc túi rơi xuống đất, đồ vật bị rơi bể lại là Ngọc Quan Âm. Người đó đòi bồi thường tỷ triệu”

Diệp Phi kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Thẩm Bích Cầm, đồng thời nhíu nhẹ mày, cảm giác giống như là kịch bản đã xảy ra khi Tô Tích Nhi đến Nam Lăng.

Cảm thấy bên trong còn có điều mờ ám, chỉ là lần trước đụng phải Liễu Nguyệt Linh, Diệp Phi không có suy nghĩ gì nhiều.

Đường Nhược Tuyết phản ứng cực nhanh : “E là có người đụng tay đụng chân rồi”

“Anh cũng không biết, chuyện này có chút phức tạp”

Diệp Phi cười nhẹ một tiếng: “Bố anh chắc chắn rằng là đối phương tự làm rơi cái túi, đối phương một mực khăng khăng bảo là ông ấy đụng vỡ”

“Đối phương lấy ra hoá đơn Ngọc Quan âm vừa mua, còn kéo cha mẹ anh đến tiệm ngọc bích lý luận”

“Nhân viên của cửa hàng còn làm chứng buổi sáng đối phương đã mua Ngọc Quan Âm ở đó, lúc cầm đi vẫn còn nguyên vẹn không có hư hại gì.”

Diệp Phi suy ngẫm, nếu như tiệm ngọc bích đó giở trò, anh nhất định nghiền nát cái tiệm ngọc đó thành bột.

Nửa giờ sau, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết xuất hiện tại tiệm ngọc bích Long Phượng. Đây là lần đầu tiên Diệp Phi đi vào tiệm ngọc bích Long Phượng, lúc bước vào mới phát hiện nơi này gồm hai tầng lầu, rộng hai nghìn mét vuông, khắp bốn phía đều trưng bày các loại ngọc bích và nguyên thạch.

Nhìn vào hàng trưng bày và nhân lực, không phải là dạng †ầm thường, người đứng sau chắc chắn gia tài bạc tỷ.

Nhưng Diệp Phi cũng không để ý đến ông chủ, vừa đi vào đại sảnh đã nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm. Rất nhanh đã nhìn thấy cả hai người họ.

Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm đang bị mấy người vây quanh.

Dãn đầu là một người phụ nữ trung niên, hơn bốn mươi tuổi, đeo vàng đeo bạc, chiếc mũi khá cao, dáng vẻ hung hãn, vẻ mặt hình như không được tốt.

“Bố mẹ, đừng kích động”

Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết bỗng chạy tới, giải tán đám đông đang vây quanh, sau đó kéo nhẹ tay bố mẹ: “Việc này để con xử lý là được “Diệp Phi, con đến rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio