Chương :
Thẩm Bích Cầm kéo tay Diệp Phi lo lắng lên tiếng: “Mau mau nói với bố con một chút, không cần cứng đầu như vậy, làm vỡ đồ vật của người ta bồi thường là được rồi”
So với bồi thường, bà lo lắng cho sức khỏe của Diệp Vô Cửu hơn, sợ ông bị nhiều người vây quanh mắng cho hư người.
“Đến cả bà cũng không tin tôi? Tôi nói lại một lần nữa, tôi với bà ta chỉ mới lướt qua nhau thôi, chỉ chạm vào có một góc của chiếc túi, nhưng thật sự không có mạnh”
Diệc Vô Cửu tức giận: “Hoàn toàn là do cái ba lô tự rơi”
“Được rồi bố mẹ, để con giải quyết”
Diệp Phi vừa cười vừa dìu hai ông bà ngồi xuống: “Bố mẹ ngồi nghỉ ngơi một chút đi”
“Bố mẹ? Cậu là con của ông bà này sao?”
Người phụ nữ trung niên thấy thế hừ một tiếng: “Cậu tới thật đúng lúc, bố mẹ cậu làm rơi vỡ ngọc quan âm của tôi, không chịu bồi thường, cậu tranh thủ thời gian thuyết phục họ bồi thường thiệt hại cho tôi đi”
“Còn nếu không được tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt các người đi”
“Tôi cũng không thích bắt nạt người khác, Ngọc Quan Âm tôi mua bao nhiêu, các người chỉ cần trả tôi lại bấy nhiêu là được”
Nói xong bà ta bèn lấy hóa đơn mua hàng đưa ra trước mặt Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết đảo mắt qua, tỷ triệu, không nhiều không ít, đúng thật là Ngọc Quan âm đã được mua vào buổi chiều.
“Cứ yên tâm, nếu là bố tôi làm bể, tôi sẽ trả cho bà không thiếu một xu, nhưng nếu không phải là do bố tôi làm, một xu bà cũng đừng mong mà lừa được”
Diệp Phi bước tới mở chiếc túi ra, quả nhiên bên trong đều là ngọc vỡ, nhìn vào vết nứt, không cách nào nhìn ra cũ mới, nhưng tư chất lại là hàng thượng phẩm”
Có thể thấy được Ngọc Quan Âm này giá tỷ triệu là không hề đắt.
“Thế nào, nói đi chứ?”
Người phụ nữ trung niên tức đến mức không thể nhịn được: “Cái gì gọi là lừa gạt? Đây là ngọc thật, hóa đơn thật, mấy người bị mù à, nhìn không rõ đúng không?”
“Tôi vừa mới mua vào buổi chiều, chưa được một tiếng sau ngọc đã vỡ, nếu không phải là do bố cậu làm, là não tôi bị úng nước tự mình đem ngọc Quan Âm đập nát à?”
“Cậu không tin thì hỏi cô gái bán ngọc cho tôi đi, xem thử xem có phải tôi hôm nay mua ngọc ở đây hay không”
“Ở đây còn có rất nhiều khách hàng đã chứng kiến tôi mua Ngọc Quan Âm”
“Thế má các người lại không biết xấu hổ nói tôi lừa gạt, đừng quên các người chụp mũ lên đầu tôi.”
Bà ta tức tối: “Tóm lại, hôm nay nhất định cậu phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Diệp Phi lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tĩnh Nhi điều tra sự việc.
“ tỷ triệu này tôi đưa cho bà”
Đúng lúc này, một giọng nói cao ngạo lạnh như băng truyền tới từ đằng sau.
Mọi người đều ngước nhìn về phía giọng nói vừa truyền tới, chính là Liêu Nguyệt Linh cùng vài người nữa đi tới.
Một trong số đó là người đàn ông trung niên Diệp Phi từng nhìn thấy trong bức ảnh “Ông chủ”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, các nhân viên và bảo vệ cửa hàng đều cung kính đồng thanh chào.
Người đàn ông trung niên không có lên tiếng, chỉ thản nhiên vuốt căm, xem như là đáp lại.
Ông ta ra vẻ cao cao tại thượng, giống như tất cả mọi người ở đây đều là những kẻ tâm thường không đáng để liếc mắt.
Chỉ khi nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, đôi mắt ông ta không tự chủ được mà phát sáng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Diệp Phi khẽ nheo đôi mắt, ấn tượng của anh về tên này càng trở nên không tốt.
Ngay khi Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm nhìn thấy Liễu Nguyệt Linh, vô ý thức đứng lên chào hỏi: “Em dâu”
Hai ông bà muốn an ủi mong bà ta bớt đau buồn, kết quả lại phát hiện trên mặt Liễu Nguyệt Linh không hề có chút đau lòng nào, thế là có chút ngạc nhiên nuốt những lời muốn nói lại.
“Hai người này trước kia là hàng xóm cũ của tôi, triệu này để tôi trả”