Chương :
“Không phải sáng nay đã nói rõ rồi sao? Cậu và Mạt không còn bất cứ quan hệ gì, bố cậu cũng đã đồng ý hủy bỏ hôn ước, cậu lại còn quấn lấy mẹ con tôi như vậy?”
“Cậu và Mạt không cùng thế giới.”
“Bây giờ cậu không chỉ bám lấy Mạt mà còn chạy theo đến chỗ này gây chuyện, có biết xấu hổ không?”
“Có nguyên tắc không?”
“Mau đi đi, mau cút, đừng có mang đến phiền phức cho tôi, Mạt và anh Hồng”
Bà ta không nhịn được phất tay đuổi Diệp Phi.
“Diệp Phi, hay là anh về đi”
Lý Mạc Mạc liếc mắt nhìn bốn phía, tất cả đều là những người giàu sang phú quý, sau đó nhìn Diệp Phi nói: “Ở đây thật sự không hợp với anh”
Diệp Phi liếc nhìn Liễu Nguyệt Linh: “Dì này, hôm nay tôi không đến tìm dì, cũng không đến tìm Mạt, tôi đến tham dự tiệc rượu.”
Tối nay là ngày lành của liên đoàn võ thuật, tạm thời Diệp Phi không muốn trở mặt với Liễu Nguyệt Linh.
“Chà chà, cậu cũng tham gia tiệc rượu của liên đoàn võ thuật?”
Liễu Nguyệt Linh cười nhạt: “Một kẻ ăn bám ngay cả công việc cũng không có như cậu thì lấy tư cách gì tham gia?”
“Được rồi, gốc gác của cậu tôi còn không biết à? Cậu cũng đâu cần phải cố làm ra vẻ mất mặt xấu hổ”
“Bây giờ nếu không phải cậu đang đứng chung với chúng tôi, ngay cả đứng ở đây ba phút cậu cũng không được phép, nửa phút thôi là bảo vệ đã ném cậu ra ngoài rồi”
Liễu Nguyệt Linh rất ghét loại người tự cao như Diệp Phi, không có đạo hạnh gì, ăn được chút cơm mềm đã bày ra dáng vẻ không ai bằng.
Cách đó không xa Đại Tường không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ là Diệp Phi đang không biết trời cao đất rộng.
Lý Mạc Mạc cũng nhíu mày: “Diệp Phi, anh mau đi đi, nếu không… bị bảo vệ hoặc là Vương Tông Nguyên nhìn thấy thì anh sẽ rất thảm…”
Cô không ghét người bon chen vào xã hội thượng lưu, dù sao thì con người luôn hướng đến chỗ cao, nhưng mà cũng phải có bản lĩnh và tư cách như cô ta mới được.
Không có gì cả, chỉ dựa vào việc có một gương mặt dày thì không phải là rất mất mặt sao”
“Mạt, đi thôi, tránh xa thằng nhóc thối này ra một chút, tránh việc mất mặt”
Liễu Nguyệt Linh kéo Lý Mạc Mạc đi: “Để mẹ xem nếu không có chúng ta che chở, cậu ta có thể vờ vịt ở chỗ này bao lâu: “Mày chính là Diệp Phi?”
Đang lúc Đại Tường và Liễu Nguyệt Linh đang chờ Diệp Phi bị chê cười thì bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói lạnh như băng, sau đó bảy tám nam thanh nữ tú đi đến.
Dẫn đầu là một thanh niên đầu trọc, ăn mặc đồ lính, khí thế hung mãnh.
Vương Tông Nguyên đi sau lưng anh ta, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn đối phương.
“Thăng nhóc thối, đây là chiến tướng số một liên đoàn võ thuật Nam Lăng, em trai của Cuồng Hùng, cậu chủ Trần, Trần Phi Lang.
Vương Tông Nguyên cáo mượn oai hùm quát lên: “Mày còn không quỳ xuống chào hỏi?”
“Đêm đó mày đánh lén tao, đánh cho ta bầm dập, tao còn đang tìm mày khắp nơi đây”
“Không ngờ là mày lại tự tìm đến cửa”
“Hôm nay, tao phải đòi lại cả vốn lẫn lời”
Hắn ta hung dữ quát.
“Trần Phi Lang? Em trai của Cuồng Hùng? Anh ta đã vì à?”
Chân mày Lý Mạc Mạc nhíu lại, cô ta đã nghe Vương Tông Nguyên nhắc đến Trần Phi Lang, không ai bì nổi, kiêu ngạo cuồng vọng, độc đoán tàn nhẫn… Gần như những từ để chỉ một kẻ xấu đều có thể dùng cho Trần Phi Lang.
Ngay cả Cuồng Hùng cũng không thể dạy dỗ được anh ta nên mấy năm trước mới cho anh ta vào liên đoàn võ thuật, để cho những người tài giỏi chèn ép anh ta.
Cách đó không xa, Đại Tường và Liễu Nguyệt Linh đang nghiền ngẫm nhìn cảnh tượng này.
Vương Tông Nguyên vẫn rất xem thường Diệp Phi. nhất định Trần Phi Lang sẽ có thể dạy dỗ Diệp Phi.
Phải biết rằng Trần Phi Lang là người mang tiếng ác gần ngang ngửa với Thẩm Đông Tỉnh.
Lý Mạc Mạc thầm than một tiếng, có hơi thương hại nhưng mà càng thất vọng nhiều hơn, Diệp Phi, Diệp Phi, đã nói là đây không phải là chỗ mà anh nên ở lại rồi, sao lại không nghe chứ”
Diệp Phi nhìn đám người Vương Tông Nguyên, hững hờ lên tiếng: “Tránh đường”
“Thằng nhóc, đúng là đủ tự cao nhỉ?”
Trần Phi Lang ngoài cười nhưng trong không cười: ‘Dám tranh giành phụ nữ với anh em của tao, còn dám đánh anh em tao bị thương, bây giờ còn dám ra lệnh cho tao, mày đúng là rất uy phong nhỉ”