Chương :
“Nếu đã vậy, hôm nay là ngày lành, tao không muốn thấy máu, bây giờ mày đứng đây cho anh em của tao vả mặt đi”
“Nó đánh đến khi hài lòng, còn mày tự cắt một cánh tay thì mọi chuyện xí xóa, thấy thế nào?”
“Đừng nên từ chối tao, tao ấy hả, hận nhất là người khác không nể mặt”
“Nếu như mà mày không nể mặt tao á, vậy thì không phải là một tay thôi đâu, mà là hai tay hai chân”
Ánh mắt anh ta khinh thường nhìn Diệp Phi: “Mày cũng có thể phản kháng…”
“Chỉ là tao muốn nói cho mày biết, hôm nay trừ mấy anh em bên ngoài ra, tao còn có mười mấy đàn em ở bãi đỗ xe nữa: “Tất cả bọn họ đều là kẻ khát máu, mày có thể nếm thử sự lợi hại của họ”
Đánh đập tàn nhẫn không phải là phong cách của anh ta, anh ta thích nhất là việc không đánh mà thắng.
Như vậy vừa có thể trả thù, lại còn có được cảm giác thành tựu.
Vài người đẹp bên cạnh anh ta cười khinh, nhẹ nhàng cười duyên, nghĩ rằng nhất định là hôm nay Diệp Phi tan xương nát thịt.
Liễu Nguyệt Linh đứng gần đó có vẻ hả hê, đang đợi Diệp Phi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Biết thực tế tàn nhẫn thế nào chưa”
Hừ, không có Lý Đại Dũng che chở, đi nửa bước ở Nam Lăng này cũng khó.
Diệp Phi lạnh nhạt mở miện đường, mấy người sẽ gặp xui xẻ.
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Lý Mạc Mạc hít một hơi lạnh nhìn anh.
: “Nếu còn không tránh Anh hai à, người anh đang đối mặt là Trần Phi Lang ăn chơi trác táng nổi tiếng tàn nhẫn ở Nam Lăng đó.
Hơn nữa với tính tính nóng nảy thích gây chuyện ác nổi tiếng của anh ta, đã gây chuyện đánh nhau biết bao nhiêu lần rồi”
Nếu không sao lại bị đưa đến liên minh võ thuật Long Đô để dạy dỗ.
“Xui xẻo á?”
Quả nhiên Trần Phi Lang cười lạnh một tiếng: “Mày nói lại lần nữa xem?”
Giọng Diệp Phi lạnh lẽo: “Nếu không cút, hôm nay mày sẽ bầm dập”
Trần Phi Lang thấy buồn cười: “Dựa vào đâu?”
“Rầm!”
Đúng lúc này bỗng có một bàn chân đá vào eo của Trần Phi Lang.
Trần Phi Lang kêu lên một tiếng sau đó đau đớn ngã xuống đất, vẻ mặt vô cùng tức giận và chật vật.
Anh ta tức giận đứng lên quay đầu nhìn.
Vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thẩm Đông Tinh ngậm một điếu thuốc dẫn người nghênh ngang đi đến, thái độ ngang ngược: “Dựa vào việc anh ấy là đại ca của tao, có đủ không?”
Hắn lật tay lại tát một cái, Trần Phi Lang bay ra ngoài…
Chỉ dựa vào việc anh ấy là đại ca tao.
Giọng nói của Thẩm Đông Tinh không lớn nhưng lại khiến đám người Trần Phi Lang bị sốc.
Ai cũng biết, Thẩm Đông Tinh là loại khốn kiếp như thế nào.
Hắn là con trai của hội trưởng tiền nhiệm, là thanh niên hư hỏng bậc nhất Nam Lăng. Khinh thường cả nam lẫn nữ, giết người đốt nhà, không tội nào hắn không làm được, là tên lưu manh khiến mọi người phải nhức đầu.
Mặc dù Trần Phi Lang cũng là một tên khốn nhưng so với Thẩm Đông Tinh vẫn còn thua một bậc, bình thường trông thấy hắn cũng phải tránh xa mấy chục cây số.
Vì vậy từ đại ca được thốt ra từ miệng Thẩm Đông Tinh, đối với bọn Trần Phi Lang giống như bị đánh một cái thật mạnh.
Mặc dù rất khiếp sợ nhưng đứng trước đám đông vẫn cần thể diện cho nên Trần Phi Lang đứng thẳng người lên, nhìn chòng chọc Thẩm Đông Tinh quát lớn: “Thẩm Đông Tinh, mày làm gì..”
Anh ta hạ giọng xuống mức thấp nhất nói: “Thằng nhóc này, mày định trở mặt với tao à?”
“Bốp!” Thẩm Đông Tinh không nói gì, thẳng tay tát một phát khiến Trần Phi Lang lảo đảo lùi lại.
“Không trở mặt được sao hả?”
Thẩm Đông Tinh vốn dĩ đã một lòng với Diệp Phi cho nên có cơ hội thể hiện làm sao có thể bỏ qua được chứ.
“Mày…” Trần Phi Lang ôm mặt tức giận, không làm sao ngờ được Thẩm Đông Tinh lại không cho mình chút mặt nào.
Đám người Vương Tông Nguyên cũng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ tới hai vị này lại gây chuyện thành như vậy, đồng thời cũng khiếp sợ quan hệ giữa Diệp Phi và Thẩm Đông Tỉnh.
Cho dù là thế nào bọn họ cũng cũng không thể can thiệp vào, cũng không dám lắm miệng.