Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phụt!"
Ngay lúc này, thủ lĩnh của tổ chức Hồng Trần đột nhiên phun ra một búng máu, hơi thở võ đạo sụt giảm nhanh chóng.
Dương Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Ông thua rồi!"
"Phụt!"
Thủ lĩnh hộc máu, câu nói của anh đã cho thấy kết quả, mấy trăm sát thủ của Hồng Trần vô cùng ngỡ ngàng.
Bên tai họ như có tiếng sấm nổ.
Bọn họ không biết rốt cuộc thủ lĩnh Hồng Trần mạnh đến mức nào, hôm nay mới là lần đầu tiên được chứng kiến.
Thậm chí phần đông sát thủ đến bây giờ mới được thấy ông ta.
Họ chỉ biết dưới trướng thủ lĩnh có hai đại ma vương là Satan và Lucifer, cả hai đều là cao thủ Thần Cảnh.
Ba sát thủ chủ chốt nhất cũng có thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Bên cạnh đó, tổ chức Hồng Trần còn sở hữu mười hai cứ điểm, thống lĩnh của mỗi cứ điểm đều là cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Dù vậy, thủ lĩnh vẫn luôn là vị thần trong lòng mỗi một sát thủ Hồng Trần.
Lúc này đây, họ lại tận mắt nhìn thấy vị thần ấy thua!
Lại còn thua dưới tay một người trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi.
"Sao... Sao lại thế được?"
Hầu như ai cũng không dám tin vào sự thật này.
Kể cả Lucifer và Satan.
"Không! Tuyệt đối không có khả năng!"
Lucifer kích động hét toáng lên: "Thủ lĩnh là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cơ mà, sao lại thua được?"
Tuy Satan cũng không dám tin, nhưng hắn ta đột nhiên tỏ ra vô cùng phấn khởi.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Thủ lĩnh Hồng Trần nặng nề nhìn Dương Thanh.
"Tôi là ai, hẳn là các ông phải biết rõ mới đúng".
Anh lạnh lùng đáp.
Dương Thanh bị bọn sát thủ Hồng Trần này theo dõi rất lâu, chắc chắn những gì liên quan đến anh họ đã biết hết rồi.
Nếu không, họ đã không bắt Mã Siêu đi để ép anh ra mặt.
Một suy đoán đáng sợ chợt nảy lên trong đầu thủ lĩnh Hồng Trần.
"Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Cậu là Dương Bất Bại, Tướng quân biên giới phía Bắc có thể một mình chống lại cả nửa quốc gia!"
Ông ta hét lên, ánh mắt tràn đầy tức giận: "Cậu là người của chiến vực Chiêu Châu! Dám xuất hiện ở đây, còn muốn thâu tóm Hồng Trần".
"Cậu được người của chiến vực Chiêu Châu ra lệnh đối phó Hồng Trần đúng không?"
Thủ lĩnh Hồng Trần mất kiểm soát, cả tâm trí đều trong tình trạng gắt gỏng cực độ.
"Rốt cuộc Chiêu Châu muốn làm gì? Chẳng lẽ không sợ làm vậy sẽ rước lấy thù hận sao?"
Sát ý dâng lên trong mắt Dương Thanh, xem ra hôm nay phải tiêu diệt Hồng Trần rồi, nếu không thân phận của anh sẽ bị bại lộ, từ đó Chiêu Châu sẽ gặp nhiều rắc rối lớn.
Mặc dù Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc, từ lâu đã không còn thuộc về chiến vực Chiêu Châu.
Nhưng kẻ địch bao giờ cũng không thích nói lý.
Chúng sẽ nghĩ cách tấn công Chiêu Châu, một khi tin tức anh đến Hồng Trần bị tiết lộ thì Chiêu Châu sẽ rơi vào cục diện nguy hiểm.
"Ai nói với ông tôi là người của chiến vực Chiêu Châu?"
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không thừa nhận, cười lạnh phản bác: "Ông cũng là một cao thủ võ đạo, chẳng lẽ không biết đạo lý núi cao còn có núi khác cao hơn?"
"Không! Tôi chắc chắn cậu là Tướng quân của biên giới phía Bắc!"
Thủ lĩnh Hồng Trần kiên quyết nói: "Thông tin về cậu tôi thuộc nằm lòng, sáu năm trước cậu đã tiến vào biên giới phía Bắc chiến vực Chiêu Châu".
"Mà ở biên giới phía Bắc chỉ có Tướng quân Dương Bất Bại được mệnh danh là có khả năng một mình sánh bằng nửa quốc gia".
"Mày không phải Dương Bất Bại thì còn ai vào đây?"
Dương Thanh cười khẩy: "Nếu ông cứ khăng khăng như vậy thì tùy ông".
Lúc này anh càng giải thích thì mọi người sẽ càng nghi ngờ hơn.
Quả nhiên, Dương Thanh vừa nói ra câu này thì bọn sát thủ đang nghi ngờ thân phận của anh lập tức thả lỏng.
Đúng như anh nói, núi cao còn có núi cao hơn.
Ai có thể bảo đảm ở biên giới phía Bắc không có cao thủ nào mạnh hơn Tướng quân chứ?
Nếu như Dương Thanh là Tướng quân thì sao Chiêu Châu có thể để Dương Thanh đi được?
Vậy nên chưa chắc Dương Thanh là vị Tướng quân của biên giới phía Bắc.
Chỉ có thủ lĩnh Hồng Trần là chắc chắn về thân phận thật sự của anh.
"Giao anh em của tôi ra đây, tôi sẽ tha cho ông một mạng!"
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Cứu người mới là quan trọng nhất.
"Dương Thanh, có phải cậu biết chắc Hồng Trần không làm gì được cậu không?"
Thủ lĩnh Hồng Trần đột nhiên hỏi.
Anh nhướng mày: "Tôi không muốn nói lần thứ hai! Cho ông một cơ hội cuối cùng!"
"Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng, trở thành thủ lĩnh thứ hai của Hồng Trần đi, rồi tôi sẽ thả anh em cậu".
Ông ta ra điều kiện.
Một hơi thở cuồng bạo bộc phát ra khỏi người Dương Thanh.
Biểu hiện lúc này của thủ lĩnh Hồng Trần làm anh không rõ ông ta đang nghĩ gì.
Anh thật sự không hiểu thủ lĩnh Hồng Trần dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy trong khi rõ ràng ông ta đã thua rồi.
Không sợ anh tiêu diệt cả tổ chức sao?
"Thủ lĩnh, chúng ta hợp sức giết thằng chó chết này đi!"
Lucifer tiến lên phía trước, dữ tợn nói.
Vừa rồi bị Dương Thanh đánh bại chỉ bằng một đòn nên gã ta cực kỳ không cam tâm.
Thủ lĩnh Hồng Trần không trả lời Lucifer mà nhìn chằm chằm Dương Thanh như đang chờ câu trả lời.
"Như vậy thì tôi đành giết ông thôi!"
Cuối cùng Dương Thanh lên tiếng.
"Cậu mà dám đánh, tôi đảm bảo anh em của cậu sẽ chết ngay bây giờ".
Ông ta đe dọa.
Lucifer cũng ngả ngớn nói: "Mày nghĩ bọn tao bắt thằng đó về đây chỉ để dụ mày tới thật à?"
"Tao nói cho mày biết, không phải!"
"Mục đích thật sự của bọn tao là..."
"Chát!"
Ông ta vừa định tiết lộ thì bị thủ lĩnh tát vào mặt, phẫn nộ quát: "Câm miệng lại cho tôi!"
Thủ lĩnh đã thua Dương Thanh nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, cho dù Lucifer có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ cũng không thể ngăn nổi cái tát của ông ta.
Miệng mồm đầy máu, Lucifer lảo đảo bò dậy, sợ hãi nhìn về phía thủ lĩnh Hồng Trần, vội vàng nói: "Thủ lĩnh, xin lỗi, tôi lắm lời!"
"Hừ!"
Thủ lĩnh Hồng Trần hừ lạnh.
"Hồng Trần đánh giá sai thực lực của cậu nhưng những thứ khác vẫn không sai".
Thủ lĩnh