Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên, vừa rồi Dương Thanh chỉ đang thăm dò nhưng thủ lĩnh Hồng Trần lại giật mình khi anh nói ra suy đoán của mình.
Phản ứng này chứng tỏ anh đã đoán đúng.
Thủ lĩnh Hồng Trần tất nhiên không ngốc, hối hận nhận ra mình tự làm bại lộ chân tướng.
Ông ta có thể khẳng định thực lực hiện giờ của Dương Thanh nằm trên mình, trong tình huống này, nếu Dương Thanh vứt bỏ Mã Siêu để giết ông ta thì ông ta chỉ còn một con đường chết.
"Dương Thanh, cậu nói gì vậy, tôi không hiểu!"
Thủ lĩnh Hồng Trần lạnh giọng nói: "Tất nhiên, bây giờ có nói gì cũng chả quan trọng, anh em của cậu đang nằm trong tay tôi, nếu mày không muốn phục tùng, tôi chỉ đành giết thôi".
"Ông mà dám động vào một sợi tóc của cậu ấy, chính tay tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông! Ông biết điều đó không khó mà!"
Dương Thanh đằng đằng sát khí.
Anh ghét nhất là bị kẻ khác lấy những người cạnh mình ra đe dọa.
Dĩ nhiên, anh cũng đã tính đến khả năng này trước khi đến Hồng Trần.
Nếu không thì tại sao Mã Siêu lại bị bọn sát thủ này đánh cho bị thương nặng rồi mang lại đây chứ?
"Thật không may, anh em của cậu đã bị người của tôi dần một trận rồi, có lẽ từ nay về sau sẽ thành một người tàn tật".
Thủ lĩnh Hồng Trần cười híp mắt nói: "Nếu cậu vẫn không chịu khuất phục thì tôi sợ thằng đó sẽ không kiên trì nổi nữa".
"Ranh con, tao có thể nói cho mày biết thằng chó kia là bị tao bắt về từ Yến Đô".
Lucifer tàn nhẫn nói: "Phải thừa nhận thằng anh em này của mày mạnh thật, chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ mà lại có thể bộc phát ra sức mạnh của một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ".
"Nhưng vậy thì sao, vẫn bị tao bắt về đấy thôi? Miệng thằng đó cứng lắm, bị tao đánh gần chết mà vẫn không chịu khai".
"Nếu không phải do còn giá trị lợi dụng thì thằng đó đã biến thành cái xác rồi!"
Nghe gã ta nói vậy, sát ý thoáng chốc bùng lên trong mắt Dương Thanh.
"Bộp!"
Chỉ trong chớp mắt, anh xuất hiện trước mặt Lucifer, tóm cổ giơ gã ta lên giữa không trung.
"Mày chán sống rồi!"
Toàn thân Dương Thanh tràn ngập sát khí.
Không ai nghi ngờ anh chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể giết chết một trong hai cao thủ mạnh nhất Hồng Trần.
Bị Dương Thanh bóp cổ khó thở nhưng Lucifer vẫn không sợ hãi, trên mặt đầy vẻ điên cuồng và khiêu khích.
"Thả cậu ta ra!"
Thủ lĩnh Hồng Trần thấy vậy thì phẫn nộ.
Lucifer là sát thủ mạnh nhất dưới trướng ông ta, nếu bị giết thì thực lực của tổ chức Hồng Trần sẽ giảm đi đáng kể.
Dù sao tính cả thủ lĩnh thì Hồng Trần chỉ có ba cao thủ Thần Cảnh.
"Cho ông một phút, mang anh em của tôi ra đây, nếu không tên này sẽ chết!"
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Không ai biết dưới gương mặt không cảm xúc này chứa đựng lửa giận lớn thế nào.
"Cậu dám!"
Thủ lĩnh giận dữ quát.
"Sao lại không dám?"
Anh cười khẩy, đột nhiên tăng lực trên tay.
"Rắc rắc rắc..."
Tiếng xương bị đè ép đột nhiên vang lên.
Lucifer còn đang tỏ ra khiêu khích cuối cùng cũng biết sợ.
Dương Thanh không ngừng dùng lực, gã ta có thể cảm nhận được xương cổ mình đang bắt đầu gãy nát.
Nhiều nhất một phút nữa, cổ của gã ta sẽ hoàn toàn bị nghiền nát bởi thứ sức mạnh đáng sợ này.
Đó cũng là giây phút gã ta trút hơi thở cuối cùng.
Cảm nhận được cái chết đang ngày một gần kề, Lucifer kịch liệt giãy giụa nhưng không làm nên chuyện gì, đây quả thật là một sự hành hạ độc ác đối với gã ta.
Âm thanh xương cổ liên tục gãy như tiếng gọi đến từ địa ngục, khiến cho gã ta sởn tóc gáy.
"Dừng tay! Dừng lại cho tôi!"
Thủ lĩnh Hồng Trần rống to.
Đương nhiên ông ta biết Dương Thanh dám giết Lucifer, lúc đó Hồng Trần sẽ thật sự suy bại.
Đây không phải điều ông ta muốn thấy.
"Satan, mang thằng đó đến đây cho tôi! Nhanh lên!"
Thủ lĩnh Hồng Trần rống to.
"Vâng!"
Satan xoay người chạy vào căn cứ ngầm.
Dương Thanh nhíu mày, chẳng lẽ Mã Siêu đang ở căn cứ dưới lòng đất?
Nhưng vừa rồi anh ở dưới đó mà, sao lại không phát hiện?
Lẽ nào căn cứ ngầm của Hồng Trần còn có chỗ đặc biệt khác?
Quả nhiên, chưa đến ba mươi giây sau, Satan xách một người đẫm máu chạy ra khỏi căn cứ ngầm.
"Mã Siêu!"
Dương Thanh vừa nhìn đã nhận ra Mã Siêu, nổi giận gầm lên, tia sát ý trong mắt càng đậm hơn.
Lúc này, khắp người anh ta toàn là máu tươi, hơi thở như có như không.
"Anh... anh Thanh, cuối... cuối cùng anh cũng... tới!"
Mã Siêu đang rất yếu, không ngẩng đầu lên nổi, nhưng nghe thấy giọng của Dương Thanh nên dùng hết sức lực mới nói ra được một câu đứt quãng.
"Giờ cậu thả người được rồi chứ?"
Ngay khi Satan mang Mã Siêu ra ngoài, thủ lĩnh Hồng Trần xuất hiện sau lưng anh ta, bảo đảm nắm chắc mạng sống của anh ta trong tay mình.
"Phù phù..."
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng ghìm cơn thịnh nộ xuống.
Chưa bao giờ anh thấy Mã Siêu bị thương nặng như lúc này, sự tức giận điên cuồng dâng trào như sóng thần.
"Đừng... Đừng để ý đến em, giết... giết..."
Mã Siêu lại lên tiếng.
Cho dù bị thương nặng đến đâu, trong lòng anh ta vẫn ngập tràn sự hận thù đối với Hồng Trần, có thể hiểu lúc này Mã Siêu muốn tiêu diệt chúng đến mức nào.
Nhất là Lucifer, nếu có thể, anh ta muốn tự mình kết liễu tên này.
"Ầm!"
Dương Thanh vung cánh tay lên, cơ thể của Lucifer chợt bay ra xa mười mấy mét, đụng mạnh vào căn cứ trên mặt đất của Hồng Trần.
Gã ta phụt ra một ngụm máu, có cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp vỡ vụn.
"Mã Siêu, tôi giữ cái mạng chó của thằng khốn kia cho cậu, cố chịu cho tôi!"
Dương Thanh hét lên.
"Vâng..."
Dựa trên tất cả ý chí mà mình có, Mã Siêu ngẩng đầu lên nhìn Dương Thanh, khóe môi nhoẻn lên nở nụ cười xán lạn.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến lòng Dương Thanh vô cùng chua xót.
"Rốt cuộc phải thế nào ông mới chịu bỏ qua cho cậu ấy?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía thủ lĩnh Hồng Trần.
Nét mặt của ông ta cũng trở nên sốt ruột, hiển nhiên người ông ta đang đợi vẫn chưa đến.
"Dương Thanh, đến nước này rồi tôi cũng chẳng có gì cần giấu giếm nữa. Có người muốn lấy mạng cậu, nhưng nhiệm vụ của Hồng Trần không phải giết mà là giao sống cậu cho họ".
Thủ lĩnh