Chương :
Dẫu vậy, trước sau Thượng Quan Nhu vẫn không nghĩ tới chuyện phải lập gia đình, cho nên chưa từng rung động trước bất cứ chàng trai nào.
Mãi đến khi cô ta gặp Dương Chấn. Ban đầu, đúng là cô ta chỉ đơn thuần coi trọng năng lực của Dương Chấn, muốn tìm cho Hoàng tộc Thượng Quan một người bạn có tiềm lực lớn, cho nên mới tiếp xúc với Dương Chấn.
Nhưng sau này, trong quá trình làm bạn cùng Dương Chấn, cô ta chậm rãi phát hiện, chàng trai này hoàn toàn không giống những người đàn ông khác, cậu ấy trọng tình trọng nghĩa, vì người mình quan tâm, cậu ấy có thể hi sinh cả tính mạng.
Không chỉ có thế, thực lực của Dương Chấn còn rất mạnh, tuổi còn trẻ đã đặt chân tới Siêu Phàm Cảnh, vượt xa vô số thiên kiêu anh tài.
Cô ta từ từ bị hào quang trên người Dương Chấn thu hút, chỉ là trước sau vẫn cố gắng đè nén tình cảm trong lòng. Cô ta cũng biết, dù mình có thổ lộ cõi lòng với Dương Chấn, Dương Chấn cũng sẽ không đón nhận tình cảm ấy.
Bởi cô ta biết, trái tim Dương Chấn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có chỗ cho một người con gái mà thôi.
Cô ta hâm mộ Tần Nhã, thậm chí còn từng nghĩ, nếu mình cũng sinh ra trong một gia tộc bình thường, mình chính là Tần Nhã thì tốt biết bao.
Hồi lâu sau, Dương Chấn mới ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến chị, nay tôi đã thành một kẻ vô dụng, dù có muốn giúp chị cũng chẳng giúp được gì”.
Thượng Quan Nhu hoàn toàn không hề bất ngờ, cô ta tin Dương Chấn thực sự đã mất hết tu vi võ thuật. Cô ta chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, rồi đột nhiên lại nhìn Dương Chấn, nghiêm túc hỏi: “Nếu như cậu có thể khôi phục tu vi võ thuật trước khi tôi phải làm dâu nhà họ Lý thì cậu sẽ ngăn cản hôn lễ này chứ?”
Dương Chấn sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong đợi của Thượng Quan Nhu, anh gật đầu không hề do dự: “Tôi sẽ ngăn cản!”
Nhận được đáp án này, Thượng Quan Nhu lập tức nở nụ cười, nói: “Có được lời này của cậu là đủ rồi! Dương Chấn, cảm ơn vì đã khiến tôi gặp được cậu ngay trong những năm tháng đẹp nhất này!”
Ánh mắt Thượng Quan Nhu mềm mại đầy tình tứ khiến Dương Chấn bỗng cảm thấy không thích ứng được, đành giả vờ trấn tĩnh cười khổ, nói: “Cảm ơn gì chứ? Ngày nay tôi chỉ còn là một tên vô dụng, tôi đã hại chị rồi”.
Thượng Quan Nhu khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Dương Chấn, cậu đừng nên nói vậy, dù không có cậu, tôi cũng sẽ bị gả cho người khác, con gái sinh ra trong các gia tộc lớn vốn đã được định sẵn là những vật hi sinh dùng để kết thông gia”.
Dứt lời, cô ta đứng lên, cười cười: “Tôi chỉ tới thăm hỏi cậu một chút, nếu cậu đã không việc gì thì tôi cũng yên tâm rồi, tôi về trước nhé”.
Nhìn theo bóng Thượng Quan Nhu đi xa dần, lòng Dương Chấn khó chịu vô cùng.
Anh vốn không thích làm liên lụy đến người khác, huống chi lại là một người không có nhiều liên quan đến mình, điều này càng khiến anh cảm thấy tội lỗi.
“Có lẽ, vẫn còn hi vọng!”
Dương Chấn thì thào nói nhỏ, sau đó ngồi xếp bằng, tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lần thứ hai được vận chuyển.
Nay anh chỉ có thể kí thác hi vọng vào Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để mong khôi phục võ thuật của mình.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ngày thứ ba Dương Chấn tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Hôm nay, Ngải Lâm cũng được nhà họ Lý đưa về Yến Đô, ngay trong ngày, cô ấy đã được người của Dương Chấn đón đi luôn.
Chỉ có điều, mấy ngày này vẫn hoàn toàn không có chút tin tức nào về Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An, điều này làm cho lòng Dương Chấn lo lắng bồn chồn.
Ngày thứ ba kể từ khi Dương Chấn tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, bên trong Hoàng phủ đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, bầu không khí hân hoan tràn ngập.
“Hoàng tộc hôm nay có việc vui sao?”
Dương Chấn ngăn một người hầu đi ngang qua, hỏi.