Chương :
Lần này ông ta không đứng dậy nổi nữa, mà hoàn toàn hôn mê.
“Àj”
Miêu thành chủ thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Tiến đang năm dưới đất: “Đúng là đáng tiếc! Cậu ta có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh khi mới năm mươi tuổi, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng được xem như thiên tài”.
“Nhưng cậu ta quá cố chấp, tuy biết mình không phải đối thủ của cháu nhưng vẫn nhất quyết đòi đánh một trận sống còn với cháu, còn mở hết tám cửa kỳ môn độn giáp, tu vi cũng mất hết theo”.
Nghe thấy Miêu thành chủ nói thế, Dương Chấn rất kinh ngạc: “Ông nói… Hoàng Tiến đã mất hết tu vi rồi ư?”
Miêu thành chủ gật đầu: “Gậu ta tu luyện thuật kỳ môn độn giáp, với cảnh giới bây giờ của cậu ta, cậu ta chỉ mở được sáu cửa, nhưng cậu ta đã cố mở tám cửa, trong tình huống này, cậu ta chỉ còn một kết cục, đó là mất hết võ công!”
Dương Chấn thầm chấn động, anh biết chắc Hoàng Tiến đã dùng thủ đoạn khác thường để mạnh lên, thông thường, những thủ đoạn có thể giúp thực lực tăng vọt này đều có tác dụng phụ cực lớn.
Nhưng Dương Chấn không ngờ tác dụng phụ của việc Hoàng Tiến mạnh lên lại ác đến thế, khiến ông ta mất hết võ công.
Đối với một cao thủ võ thuật, nhất là cao thủ đã đứng ở đỉnh cao như Hoàng Tiến, việc mất hết võ công còn đáng sợ hơn cả chết.
“Dương Chấn, ông có thể nhờ cháu một việc không?”
Miêu thành chủ chợt hỏi.
Dương Chấn thoáng sững sờ rồi đáp ngay: “Ông Miêu, ông nói quá rồi, có chuyện gì thì ông cứ dặn cháu là được, sao phải dùng đến chữ nhờ chứ?”
Lúc này Miêu thành chủ mới nói: “Ông muốn nhờ cháu tha mạng cho Hoàng Tiến, tuy cậu ta còn sống nhưng đã mất hết võ công, sau này sẽ không uy hiếp gì đến cháu nữa đâu”.
Dương Chấn cười khổ: “Không giấu gì ông, cháu không hề định giết Hoàng Tiến, tính ra, trước đó Hoàng Tiến có cơ hội giết cháu nhưng lại bỏ qua cho cháu, cháu vốn đã nợ ông ta một mạng rồi”.
“Nếu ông ta không gây sự, cháu cũng không đánh với ông ta, lần này, xem như ân oán giữa cháu và ông ta đã hoàn toàn kết thúc”.
Miêu thành chủ mỉm cười: “Thế là tốt rồi! Thật ra Hoàng Tiến cũng rất đáng thương, cậu ta là trẻ mồ côi, được sư phụ nuôi nấng từ nhỏ, hồi đó Lưu lão quái chính là người dạy võ công cho cậu †a nên quan hệ giữa họ rất tốt”.
“Chính vì trước đó cậu ta bỏ qua cho cháu nên cháu mới có cơ hội giết Lưu lão quái, việc này khiến cậu ta rất áy náy, thế nên dù không phải đối thủ của cháu, cậu ta vấn đòi đánh một trận sống còn, thật ra cậu ta chỉ đang xin được chết mà thôi!”
“Theo cậu ta thấy, phải chết thì mới xứng với Lưu lão quái – sư huynh của mình”.
Nghe thấy thế, Dương Chấn không khỏi nảy lòng tôn kính, tuy anh có thù sâu hận lớn với Lưu lão quái nhưng lại không có oán thù gì với Hoàng Tiến cả. ì Thậm chí anh còn hơi cảm kích ông ta.
Nếu Hoàng Tiến không buông tha cho anh, anh đã bị giết từ lâu rồi, lấy đâu ra cơ hội đánh một trận sống còn với ông ta, khiến ông ta dùng bí pháp để tăng thực lực lên rồi mất hết võ công chứ.
“Nhưng cháu phải coi chừng một người, đó là Lưu Bai”
Miêu thành chủ chợt nói, nét mặt cũng trở nên nghiêm nghị.