Chương :
“Bây giờ tôi tìm cậu vì muốn xác nhận xem trong tay cậu có dao găm linh khí thật không, nếu có thì ai biết tin này? Tôi sẽ tìm mọi cách để giúp cậu giết kẻ địch biết tin tức đó!” | Mục thành chủ nói rồi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
Dương Chấn bỗng cười lạnh: “Mục thành chủ, nếu tôi không nhầm, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có thể kiểm soát linh khí đúng không? Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ và trung kỳ cũng chưa chắc đã nắm giữ được linh khí”.
“Tôi mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, sao có thể kiểm soát một con dao găm linh khí được?”
Nghe thấy thế, Mục thành chủ vẫn không nói gì, chỉ nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn nói tiếp: “Nếu tôi không đoán nhầm, chắc tin tức này là lời đồn bậy, bởi vì cao thủ của phủ Hoài Thành cứ đuổi giết tôi, nên người ta mới nghĩ phủ Hoài Thành điên cuồng như thế để đạt được gì đó từ tôi”.
“Nhưng với cảnh giới võ thuật của tôi, có gì đáng để thành chủ Hoài Thành nhòm ngó chứ?
Do đó có người đoán, có lẽ tôi có linh khí, nên mới bị phủ Hoài Thành đuổi giết”.
“Nhưng tôi có thể khẳng định với Mục thành chủ, trong tay tôi không có linh khí gì, về việc tại sao phủ Hoài Thành lại đuổi giết tôi, bởi vì tôi đã giết con rể của thành chủ Hoài Thành, lần này tôi đến Hoài Thành cũng vì bị phủ Hoài Thành dùng thủ đoạn ép buộc”.
Rõ ràng lời Dương Chấn nói cũng không có sức thuyết phục cho lắm.
Đương nhiên Dương Chấn cũng hiểu chuyện này, bèn nói tiếp: “Lần này đến Hoài Thành, tôi không chỉ đắc tội với phủ Hoài Thành, mà còn đãc tội với Dược Vương Cốc. Sau cùng, cả hai thế lực đều đuổi giết tôi, trước khi rời đi, tôi đã dùng kế để dấy lên tranh chấp giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành”.
“Về sau họ phát hiện ra chuyện này, thành chủ Hoài Thành đích thân đuổi giết tôi, chúng tôi suýt bị giết trên sông Hoài. Nhưng đúng lúc sắp chìm, tôi lại lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, hành động bất ngờ, đánh nát thuyền mà thành chủ Hoài Thành ngồi. Thành chủ Hoài Thành không thể đuổi giết tôi trên nước, còn tôi đã thành công đưa ông Cửu và Hoài Lam rời khỏi sông Hoài nhờ việc lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy”.
“Có lẽ vì tôi lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, khiến thành chủ Hoài Thành cảm thấy e ngại nên ông ta mới đuổi giết tôi”.
Để khiến Mục thành chủ tin tưởng, Dương Chấn bắt buộc phải nói chuyện mình lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy cho ông lão biết.
So với việc lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, sức hấp dân của linh khí lớn hơn nhiều.
Mục thành chủ vẫn giữ nét mặt thản nhiên, mãi đến khi Dương Chấn nói cho ông lão biết chuyện anh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, ông lão mới có vẻ kinh ngạc.
Mục thành chủ hỏi: “Cậu nói cậu đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy? Lĩnh ngộ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong ư?”
Dương Chấn đáp: “Nói đúng hơn, khi lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, tôi mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ”.
Anh nói rồi bỗng duỗi năm ngón tay ra, ngoắc về phía chén trà trước mặt Mục thành chủ.
Trà trong chén như có sinh mạng, bỗng bay ra khỏi chén, hóa thành một con rắn nước, quấn quanh tay Dương Chấn.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục thành chủ trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Mục thành chủ kinh ngạc nói: “Sao có thể?
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không làm được điều đó!”