Chương :
“Đi đi!”
Dương Chấn bỗng khoát tay, con rắn nước đang quấn quanh tay anh bay ra ngoài cửa sổ.
“Âm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, rắn nước đâm vào núi giả bên ngoài cửa sổ, một hòn đá nhỏ lập tức bị đánh nát.
Đến giờ Mục thành chủ mới xác định, Dương Chấn đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy thật, còn vận dụng vô cùng thành thạo nữa.
Một lúc lâu sau, Mục thành chủ mới nhìn Dương Chấn với vẻ mặt phức tạp: “Khó trách thành chủ Hoài Thành muốn giết cậu, với thiên phú võ thuật của cậu, nếu là kẻ địch, một khi để cậu sống sót rời đi, thành chủ Hoài Thành sẽ không thể yên giấc!”
Mục phủ trước Dương Chấn cười khổ: “Thực lực của tôi bây giờ không thể uy hiếp được thành chủ Hoài Thành”.
Mục thành chủ gật đầu: “Chỉ cần trong tay cậu không có linh khí là tốt rồi, bởi vì với thực lực của cậu bây giờ, nếu tin cậu có linh khí bị truyền đi, tình cảnh của cậu sẽ nguy hiểm lắm đấy”.
“Tôi cũng biết cậu tạm thời chưa thể tin tưởng †ôi hoàn toàn, thế nên cậu không muốn nói thật rất nhiều chuyện với tôi, nhưng không sao, tôi có thể hiểu được”.
“Tôi tìm cậu đến, hỏi cậu có dao găm linh khí không chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho cậu, muốn giải quyết phiền phức giúp cậu, chứ không hề nhòm ngó gì”.
“Được rồi, tôi đã biết những chuyện nên biết, cậu về trước đi”.
Dương Chấn gật nhẹ đầu, lập tức quay người rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi chỗ của Mục thành chủ, Dương Chấn mới thâm thở phào nhẹ nhõm, cho dù Mục thành chủ nói thật hay giả, ít nhất sắp tới Mục thành chủ sẽ không có ác ý gì với anh.
Dương Chấn vừa rời đi, một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng bước ra, nhìn về phía ị Mục thành chủ: “Ông tin lời cậu ta thật à?”
Mục thành chủ lắc đầu: “Đúng là trong tay cậu ta có một con dao găm linh khít”
Cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen hỏi: “Nếu ông đã biết, sao vẫn thả cậu ta rời đi? Chẳng lẽ ông không động lòng à?”
Mục thành chủ mỉm cười, nhìn về phía đối phương: “Nếu bảo không động lòng thì là nói dối!
Nhưng cho dù tôi động lòng thì sao? Chẳng lẽ tôi lại đi cướp đồ của người bề dưới à?”
“Hơn nữa, với thiên phú võ thuật mà cậu nhóc này thể hiện, nếu nói sau lưng cậu ấy không có người bảo vệ mạnh mẽ, ông có tin không?”
“Tôi có thể cam đoan, một khi tôi cướp linh khí của cậu ta, cậu ta sẽ liều mạng với tôi, một khi người bảo vệ cậu ta xuất hiện, chỉ mình Mục phủ không thể làm gì được đối phương hết”.
Cao thủ thần bí mặc áo choàng đen gật nhẹ đầu: “Lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, thiên phú này đúng là hết sức xuất chúng”.
“Đã có linh khí còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên †ố thủy, đúng là khiến người khác ghen ty và hâm mộ!”
Mục thành chủ cười ha hả: “Cũng có người bề dưới khiến ông ghen ty và hâm mộ à?”
Ông lão nói rồi chợt ngưng cười, nghiêm nghị nói: “Tuy cậu nhóc này giấu chuyện về dao găm linh khí, nhưng chắc những việc mà cậu ấy vừa nói không phải lừa tôi”.
“Hay nói cách khác, thành chủ Hoài Thành cử người đuổi giết cậu ấy cũng vì kiêng dè thiên phú của cậu ấy, phải giết Dương Chấn thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được”.
“Hơn nữa, nếu thành chủ Hoài Thành biết chuyện trong tay Dương Chấn có dao găm linh khí, có lẽ đã đích thân đuổi giết cậu ấy từ lâu rồi”.