Chương :
Lão Cửu hỏi: “Chúng ta cần nói tin này cho Mục thành chủ biết không?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chắc chắn Mục thành chủ đã biết chuyện này rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rrằng Mục thành chủ sẽ chịu được áp lực từ thành chủ Hoài Thành thôi”.
“Nếu Mục thành chủ không chịu được, chúng ta chỉ có thể liều mạng một phen, nhưng kết quả chỉ có một, đó là chúng ta bị tiêu diệt sạch”.
Dương Chấn và lão Cửu lập tức im lặng, không ngờ chuyện lại tới mức này.
Hoài Lam lại mỉm cười: “Đương nhiên, chúng †a cũng không cần áp lực quá, nhập gia tùy tục, dù sao bây giờ, có muốn chạy trốn cũng không thoát được nữa, nếu đã vậy, tại sao không gửi găm hy vọng vào Mục thành chủ?”
“Theo tôi thấy, thực lực của Mục thành chủ rất khó lường, tuy chân bị tàn tật nhưng vẫn áp đảo.
được các gia tộc hàng đầu ở Thiện Thành bao nhiêu năm, chắc chán phải có chỗ hơn người, bäng không Mục phủ đã bị lật đổ từ lâu rồi”.
“Cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chưa chäc ông ta đã dám đánh với Mục thành chủ ở Mục phủ đâu”.
Dương Chấn gật nhẹ đầu, mở miệng nói: “Bây giờ đành phải hy vọng thực lực của Mục thành chủ có thể mạnh hơn chút nữa”.
“Anh Chấn!”
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển vẫn luôn im lặng bỗng thận trọng nói: “Anh Chấn, em có cách giúp chân Mục thành chủ khỏi hẳn trong thời gian ngắn”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
“Thật à?”
Dương Chấn hết sức vui mừng.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Em có thể dùng thuật châm cứu để kích thích dây thần kinh và huyệt vị ở chân Mục thành chủ, giúp chân ông ta bình thường trở lại trong thời gian ngắn, đương nhiên đó chỉ là tạm thời, với y thuật của em, em chỉ có thể giúp chân Mục thành chủ khôi phục trong mười phút thôi”.
“Hay nói cách khác, mười phút sau, chân Mục thành chủ sẽ lập tức mất cảm giác, giống như bây giờ”.
Dương Chấn rất mừng, cười nói: “Thế đã đủ rồi!”
“Tiểu Uyển, em mau theo anh đi tìm Mục thành chủ thôi!”
Dương Chấn nói rồi kéo Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Nếu thành chủ Hoài Thành đến để thăm dò Mục thành chủ, vậy chỉ cần giúp Mục thành chủ đứng dậy, chắc chăn sẽ khiến thành chủ Hoài Thành kiêng dè, dù sao khi chân còn bình thường, Mục thành chủ cũng từng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Mục phủ Dương Chấn nhanh chóng dẫn Phùng Tiểu Uyển tới chỗ Mục thành chủ.
“Dương Chấn, Tiểu Uyển, sao hai người lại tới đây thế?”
Khi thấy hai người, Mục thành chủ cũng hơi bất ngờ, bèn mỉm cười hỏi.
Dương Chấn hỏi thẳng: “Mục thành chủ, ông cũng biết tin thành chủ Hoài Thành tới Mục phủ rồi đúng không?”
Mục thành chủ hơi ngạc nhiên, hình như không ngờ Dương Chấn cũng biết tin tức này.
Ông lão không trả lời câu hỏi này mà mỉm cười: “Hai người cứ yên tâm, nếu tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ mọi người, cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chỉ cần tôi không chết, ông ta đừng hòng động vào nửa cọng tóc của mọi người”.
Dương Chấn nói: “Lần này thành chủ Hoài Thành đến, có lế vì muốn thăm dò ông, Tiểu Uyển có cách để giúp chân ông tạm thời khôi phục, nhưng chỉ duy trì được mười phút”.