Chương :
Vô Danh cười lạnh, khoát tay, tấm bia kia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập về phía Thanh Phong.
“Keng keng keng!”
Thanh Phong vội vung trường kiếm lên, nhanh chóng lùi lại.
Mỗi khi họ đối đầu, lại có khí thế đáng sợ lan ra khắp bốn phương tám hướng. ao thủ của Mục phủ đã lùi hơn nghìn mét rồi.
Các tòa nhà ở gần chiến trường liên tục sập xuống.
Đòn tấn công của Vô Danh ngày càng mạnh, khiến Thanh Phong liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét.
Cao thủ Thiên Cảnh cũng được chia thành mạnh yếu, rõ ràng thực lực của Thanh Phong không bằng Vô Danh, nếu cứ tiếp tục, Thanh Phong chỉ còn con đường chết.
Dương Chấn nhìn chằm chằm vào chiến trường, cảm thấy vô cùng kích động, thì ra sư phụ anh lợi hại đến thế.
Rõ ràng Thanh Phong đã dốc toàn lực đối phó, nhưng vần liên tục lùi lại trước sự áp đảo của Vô Danh.
“Rầm!”
Rốt cuộc, Thanh Phong cũng không chịu nổi những cú va chạm liên tiếp từ tấm bia, bị hất bay ra xa mấy chục mét, hộc máu mồm, khí thế yếu ớt tới cực điểm.
Sau đó, Vô Danh cũng không định ngừng tay, tấm bia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập vào đầu Thanh Phong.
Dương Chấn sững sờ, sư phụ đang định giết cả cao thủ của Thủ Hộ Minh hả?
“Xin đế sư nương tay!”
Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh khác bỗng xuất hiện trước mặt Thanh Phong, tung chưởng về phía tấm bia đang giáng xuống đầu lão ta.
“Rầm Trước ánh mắt khiếp sợ của Dương Chấn, ông lão đánh trúng tấm bia, tấm bia bị ngăn lại, xoay mấy chục vòng trong tay lão ta rồi dừng hẳn.
Có vẻ Vô Danh không hề bất ngờ, ông cụ cười lạnh, nhìn về phía đối phương: “Thiết Thủ, ông định hợp sức với ông ta để đối phó tôi à?”
Ông lão được gọi là Thiết Thủ vội lắc đầu, cười nói: “Đế sư nói quá rồi! Tôi chỉ xin đế sư nể mặt minh chủ, tha cho Thanh Phong lần này thôi!”
Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi: “Thiết Thủ, Vô Danh không quan tâm đến quy định của Thủ Hộ Minh, giết một cao thủ Thiên Cảnh, còn ra †ay với người chấp pháp của Thủ Hộ Minh, đây là tội nặng, ông hãy bắt ông ta với tôi đi!”
Thiết Thủ nhíu mày, lạnh lùng quát: “lm miệng!”
Thanh Phong đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mát lạnh lùng của Thiết Thủ, lão ta ngậm miệng ngay, chỉ tức giận nhìn về phía Vô Danh.
Khi nhìn về phía Vô Danh, Thiết Thủ lại tươi cười. Lão ta bỗng quay sang Dương Chấn, tiếp đến lại nhìn Vô Danh, rồi ném một vỏ dao bằng vàng khảm ngọc qua đó.
Vô Danh đón lấy vỏ dao, cười híp mät, nhìn chăm chằm vào Thiết Thủ.
Thiết Thủ cười nói: “Vỏ dao bằng vàng khảm ngọc này là vỏ bội đao của tôi năm đó, nhưng vê sau đao gãy mất, nên nó không chứa vũ khí gì”.
“Tôi đã thấy dao găm linh khí trong tay đệ tử ông, chắc là báu vật Huyết Chủy của gia tộc cuồng hóa trong truyền thuyết, xem ra vỏ của Huyết Chủy đã mất, nếu không có vỏ dao thích hợp thì nó cũng không được tính là báu vật”.