Chương :
“Vỏ dao này của tôi vừa hay có thể trấn áp sát khí trong dao găm, sau này đệ tử ông sẽ không bị tổn thương quá nhiều khi dùng Huyết Chủy nữa”.
Nghe thấy Thiết Thủ nói thế, Dương Chấn lập tức giật mình.
Đây là lần đầu tiên anh nghe về tên của dao găm linh khí trong tay mình, thì ra nó tên Huyết Chủy.
Thanh Phong nghe thấy Thiết Thủ nói thế, lập tức biến sắc, vội nói: “Đó là thứ mà ông luôn mang theo, sao ông lại đưa cho người khác chứ?”
Thiết Thủ cười nhạt, nói: “Trên đường học võ, sau cùng vấn phải dựa vào tu vi của bản thân.
Nếu đã gặp được người có duyên, tặng món đồ đã vô dụng với tôi cho người ta thì sao chứ?”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Chấn, cười ha hả: “Chàng trai, sau này vỏ dao này sẽ là của cậu, cậu phải giữ gìn cẩn thận nhé”.
Vô Danh cầm vỏ dao lên quan sát, xác nhận không có vấn đề gì, bèn ném cho Dương Chấn rồi nói: “Nếu người ta muốn tặng thì con cứ nhận GIẾT Sau khi đón lấy vỏ dao kia, Dương Chấn chỉ thấy cảm giác ấm áp lan khắp cánh tay mình.
Bên ngoài vỏ dao bằng vàng khảm rất nhiều ngọc quý, chế tác rất tinh xảo.
Dương Chấn vội tra Huyết Chủy vào vỏ dao bằng vàng, điều khiến anh vui mừng chính là vỏ dao này rất vừa vặn, Huyết Chủy căm vừa khít, như thể nó được làm riêng cho Huyết Chủy.
Sau khi Huyết Chủy được cắm vào vỏ dao, sát khí của nó lập tức biến mất.
Mỗi khi Dương Chấn dùng Huyết Chủy, cánh tay anh sẽ bị sát khí căn trả, bây giờ có vỏ dao này rồi, sau này anh không cần lo cánh tay sẽ bị tổn thương vì dùng Huyết Chủy nữa.
“Cảm ơn tiền bối đã tặng vỏ dao ạ!”
Dương Chấn vội chắp tay nói cảm ơn.
Thiết Thủ mỉm cười ôn hòa: “Không cần khách sáo!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Vô Danh: “Nếu đế sư không còn việc khác, tôi xin đưa Thanh Phong đi trước”.
Vô Danh lạnh nhạt nhìn Thanh Phong, nói: “Lần này, nể mặt Thiết Thủ, tôi tha cho ông một lần, nếu dám tái phạm, tôi cam đoan sẽ đích thân giết ông đấy!”
Nghe thấy thế, Thanh Phong hết sức tức giận, đang định lên tiếng, Thiết Thủ chợt nói: “Thanh Phong, không xin lỗi đế sư đi à?”
Thanh Phong hít sâu, cố nén giận, nói với vẻ không cam lòng: “Xin lỗi!”
“Mau cút đi!”
Vô Danh lạnh lùng nói.
“Vô Danh, tạm biệt!”
Thiết Thủ chắp tay chào rồi lập tức đưa Thanh Phong đi.
Dương Chấn đang chìm trong niềm vui vì đạt được vỏ dao, cũng không phát hiện chuyện Vô Danh nhìn theo hướng Thiết Thủ rời đi với vẻ nghiêm nghị.
Dương Chấn bỗng lo lắng hỏi: “Sư phụ, suýt chút nữa người đã giết cao thủ của Thủ Hộ Minh kia, người sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Vô Danh cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nếu ta gặp nguy hiểm thật, con nghĩ Thiết Thủ sẽ tặng bảo vật của mình cho con ư?”
Dương Chấn thoáng sững sờ rồi hiểu ngay, cười nói: “Chỉ cần Thủ Hộ Minh không truy cứu trách nhiệm của người vì chuyện hôm nay, con cũng yên tâm rồi”.
Vô Danh võ vai Dương Chấn, cười nói: “Cứ yên tâm, Thủ Hộ Minh không làm gì được ta đâu!”