Chương
Dương Chấn nói rồi nhìn đám người: “Mọi người còn muốn nói gì không? Nếu không thì hội nghị Võ Minh lần đầu tiên kết thúc ở đây nhé”.
Đám người đều läc đầu, Đỗ Trọng bước lên trước, nói: “Minh chủ, ngày mai gặp ở Võ Thần Quán nhét”
“ÙP Dương Chấn gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau khi Dương Chấn đi, Đỗ Trọng nhìn về phía Đinh Văn Trác, hừ lạnh: “Đinh Văn Trác, tôi biết ông muốn nắm giữ Võ Minh, nhưng tôi phải nói cho ông biết, ông đang nằm mơ đấy! Bây giờ đừng hòng mà sau này cũng vậy!”
Ông ta nói rồi cũng quay người rời đi.
Những thành viên Võ Minh khác cũng lần lượt rời đi, trước khi đi, ai cũng khó chịu nhìn Đinh Văn Trác.
Đỉnh Văn Trác đứng một mình trong phòng tiệc, nét mặt đã méo mó từ nấy, siết chặt nắm tay, người khẽ run rẩy vì tức giận.
“Dương Chấnl”
Đỉnh Văn Trác nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cậu đã ép tôi, đừng trách tôi không khách sáo”.
Ông ta nói rồi lấy điện thoại ra, bấm số.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, Đinh Văn Trác vội nói: “Đại nhân Bách Lý bị Dương Chấn ở Yến Đô giết rồi! Dương Chấn còn nói trong mắt cậu ta, gia tộc Bách Lý chính là rác rưởi, sau khi bước lên đ ỉnh cao võ thuật, chắc chắn cậu ta sẽ tự tay tiêu diệt gia tộc Bách Lý!”
Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ điên cuồng.
Sau khi cúp máy, Đinh Văn Trác nhếch môi, lẩm bẩm: “Dương Chấn, tôi cũng muốn xem xem, cho dù cậu có thể một mình đánh bại cao thủ từ thế gia võ thuật nước Dương, cậu sẽ đối phó với cao thủ đỉnh cao của gia tộc Bách Lý kiểu gì chứ?”
Cùng lúc đó, ở gia tộc Bách Lý tại giới Cổ Võ.
Nét mặt của một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào méo mó cả đi, lão ta tức giận nói: “Từ khi nào sâu kiến thế tục lại dám hống hách như vậy? Dám tuyên bố sẽ tiêu diệt gia tộc Bách Lý à?”
Lão ta nói rồi quát lớn: “Gọi Bách Lý Kinh Vân đến gặp tôi!”bg-ssp-{height:px}
“Vâng!”
Không thấy người đâu, chỉ có tiếng trả lời.
Chưa đầy hai phút sau, một người trung niên đã xuất hiện trước mặt lão già, ông ta hơi khom người, nói: “Bố, bố tìm con ạ?”
Lão già tóc bạc, mặt hồng hào lạnh lùng nói: “Con đến Yến Đô ở thế tục một chuyến để giết một người đi!”
Bách Lý Kinh Vân tưởng mình nghe nhầm, nói: “Bố bảo con tới thế tục để giết một người ạ?”
Trong mắt ông ta, cao thủ thế tục đều là sâu bọ, không có tư cách để ông ta ra tay.
Lão già tóc bạc, mặt hồng hào nói: “Đúng thế, con hãy tới Yến Đô ở thế tục để giết một thanh niên tên Dương Chấn”.
Bách Lý Kinh Vân càng khó hiểu hơn, bèn nói: “Bố, một thanh niên thế tục mà cũng bảo con ra tay, có phải hơi làm quá lên không ạ?”
Lão già hừ lạnh, nhìn về phía đối phương: “Hắn giết Bách Lý Trường Không rồi”.
“Sao cơ?”
Bách Lý Kinh Vân sững sờ, nếu đây không phải bố ông ta, thậm chí ông ta sẽ nghi ngờ đối phương đang đùa mình.
Đừng nói là thế tục, cho dù là ở giới Cổ Võ, trong thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy người giết được cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.