Chương
Bây giờ, một người thế tục là sâu bọ trong mắt họ, còn là một thanh niên lại giết được Bách Lý Trường Không – người có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ trong lòng Bách Lý Kinh Vân.
“Sao có thể chứ?”
Bách Lý Kinh Vân vẫn không tin nổi, không khỏi nói: “Bách Lý Trường Không là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, cho dù gặp cao †hủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, chưa chắc ông ta đã thất bại”.
“Sao một thanh niên thế tục có thể giết ông ta được chứ? Có phải tin tức sai rồi không?”
Lão già hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Kinh Vân: “Con tưởng người luyện võ thế tục đều là sâu kiến thật à? Trăm năm trước, từng có một cao thủ thế tục áp đảo hết các gia tộc Cổ Võ bằng sức mình”.
“Thế tục cũng có cao thủ hàng đầu, hơn nữa rất nhiều người đã lánh đời rồi, bằng không, con nghĩ tại sao giới Cổ Võ luôn ở ẩn mà không vào thế tục chứ?”
“Bởi vì cao thủ của giới Cổ Võ biết rõ, một khi giới Cổ Võ xâm phạm thế tục, chắc chắn một số lão “quái vật núp ở thế tục sẽ ra tay với giới Cổ Võ ngay”.
“Chưa bàn đến những cao thủ đang núp ở thế tục, chỉ riêng Thủ Hộ Minh đã khó trêu rồi, có họ trông chừng, giới ổ Võ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
Nghe thấy lão già nói thế, Bách Lý Kinh Vân có vẻ nghiêm nghị, ông ta là thiên tài của gia tộc Bách Lý, nhưng chưa bao giờ ngờ thế tục cũng không đơn giản.
Bách Lý Kinh Vân nghiêm túc nói: “Bố, do con thiển cận rồi, bố bảo con giết thanh niên kia, con sẽ đích thân đi giết hắn!”
Sau khi rời đi, Dương Chấn về dinh thự Vân Phong.
“Anh Chấn, tôi vừa nhận được tin, gia tộc Yoshida cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ tới, tên Yoshida Kakeru, là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương”.
Anh vừa quay lại dinh thự Vân Phong, Hoài Lam đã nghiêm nghị nói.bg-ssp-{height:px}
Nghe thấy thế, Dương Chấn nhíu mày, anh cứ tưởng lần này nước Dương chỉ cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đến là cùng, nào ngờ lại có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nữa.
Tuy Dương Chấn rất mạnh, nhưng cũng không ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể giết hết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ trên toàn thế giới với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.
Bây giờ sức chiến đấu thực sự của anh chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ là cùng, đây đã là mức cực hạn của anh trong trạng thái tỉnh táo.
Bởi vì anh chưa bao giờ thử xem huyết mạch cuồng hóa trong người anh có thể kch thích thực lực của anh đến mức nào.
Bây giờ khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, tuy anh không nhanh chóng mất lý trí như hồi đầu, nhưng khi huyết mạch được kích hoạt đến mức độ nào đó, nếu tiếp tục, anh sẽ dần mất lý trí, sau cùng mất ý thức hẳn.
Bây giờ nếu dùng hết thủ đoạn, giữ trạng thái tỉnh táo, anh chỉ miễn cưỡng phát huy được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thôi.
Nó còn bao gồm cả việc anh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố.
“Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ à?”
Một lúc lâu sau, Dương Chấn mới nói khẽ.
Hoài Lam gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Anh Chấn, trận chiến ngày mai thực sự rất nguy hiểm đấy”.
“Tuy đối phương mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng dù sao ông ta cũng là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nếu không có bản lĩnh gì, sao ông ta có thể ngồi vào vị trí đó chứ?”