Chương
“Tốt nhất anh nên coi ông ta như cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu anh không thể đối phó cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thì đừng tham gia trận chiến ngày mai”.
Dương Chấn siết chặt nắm tay, có vẻ không cam lòng.
Hoài Lam cũng không nói quá, nếu Yoshida Kakeru đã là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, chắc chăn sẽ không phải cao thủ bình thường, thế nên tuy Yoshida Kakeru mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng có lẽ sẽ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Thế giới võ thuật rất lớn, không chỉ mình anh có thực lực giết địch vượt cấp.
Hay nói cách khác, nếu không có cách đối phó cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu anh đối đầu với Yoshida Kakeru thì có lẽ chỉ còn con đường chết mà thôi.
Đương nhiên, có lẽ anh sẽ không chết, thậm chí giết được Yoshida Kakeru, nhưng như vậy thì sẽ phải hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa trong người để mạnh đến mức đó, nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, đó chính là Dương Chấn sẽ biến thành quái vật mất lý trí.
“Anh Chấn, anh đừng tham gia trận chiến ngày mail”
Mã Siêu nghiêm nghị nói.
Anh em nhà họ Tống cũng nói: “Cậu Mã Siêu nói không sai, Cậu Chấn, cậu đừng tham gia trận chiến ngày mai, tôi đã nghe nói về hiệp hội võ thuật nước Dương, đây là thế lực do người luyện võ nước Dương thành lập, nghe nói hội trưởng của họ còn mạnh hơn, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.
“Về phần phó hội trưởng Yoshida Kakeru, ông †a cũng là yêu nghiệt có thiên phú cực cao, nghe nói mười mấy năm trước, ông ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi, rất nhiều người trong giới võ thuật nói, với thiên phú của Yoshida Kakeru, không có lý nào lại không tiến thêm một bước trong mười mấy năm trời”.
“Có người nghi ngờ, Yoshida Kakeru đã dùng cách gì đó để che giấu cảnh giới của mình, nên không ai biết thực lực thật sự của ông ta hết”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Dương Chấn càng nghiêm nghị hơn.bg-ssp-{height:px}
Cho dù Yoshida Kakeru chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì đã đủ để khiến anh đau đầu rồi, không ngờ thực lực của đối phương còn có thể mạnh hơn nữa.
Tuy Phùng Giai Di rất ít nói, nhưng lúc này cũng lo lắng bảo: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn!”
Câu nói này đã cho thấy thái độ của cô ta.
Tuy Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển không thuộc giới võ thuật, nhưng trong khoảng thời gian này, họ cũng biết rất nhiều chuyện của giới võ thuật nên vô cùng lo lắng cho Dương Chấn.
Hoài Lam bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em có cách nào giúp thực lực của anh Chấn tăng vọt trong thời gian ngắn không thế?”
Hoài Lam hiểu rõ Dương Chấn, với tính cách của Dương Chấn, anh không thể từ bỏ trận đấu ngày mai được.
Nếu anh từ bỏ thật, anh cũng không còn là Dương Chấn nữa.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Anh Chấn có thể chất đặc thù, thủ đoạn tăng thực lực của em không còn tác dụng gì với anh ấy nữa”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng.
Dương Chấn im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ, có lẽ chỉ có mấy gia tộc Cổ Võ lánh đời mới ngăn được cao thủ nước Dương, nhưng cao thủ hàng đầu của gia tộc Cổ Võ sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục”.
“Bây giờ tất cả người luyện võ thế tục ở Chiêu Châu đã hợp sức, thành lập Võ Minh, cùng đối phó với cao thủ nước Dương, nhưng người mạnh nhất của Võ Minh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong”.