Chương
Tuy ông ta chủ động lên sàn đấu, nhưng không có nghĩa là ông ta muốn buổi đấu kết thúc nhanh, ông ta ra mặt nhanh như vậy vì không muốn cao thủ Chiêu Châu lần lượt ngã xuống trước cao thủ nước Dương.
Nếu được, ông ta hy vọng mình sẽ chịu được mấy ván, vì ông ta vẫn tin Dương Chấn sẽ xuất hiện, bây giờ anh chưa đến vì vướng chuyện gì đó mà thôi.
Chỉ cần ông ta kéo dài thêm một chút thời gian, hy vọng Dương Chấn sẽ đến kịp cũng càng lớn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta càng thêm kiên định.
“Bắt đầu đi!”
Đỗ Trọng nhìn Takao, chợt nói.
Ông ta đã cảm nhận được áp lực cực lớn từ đối phương, vì chưa đánh nên ông ta cũng không rõ Takao có che giấu cảnh giới như Ryosuke Nakatsu trước đó không nữa.
Đỗ Trọng nói rồi lao tới chỗ Takao.
Vừa ra tay, ông ta đã dốc toàn lực.
Đúng lúc ông ta ra tay, Takao cũng hành động.
Hai cao thủ gần như ra tay cùng một lúc, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xông tới chỗ nhau rồi.
“Rầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, người Đỗ Trọng và Takao va vào nhau, chẳng biết có phải họ định thăm dò nhau hay không, cả hai đều không dùng chiêu thức giết người mà đâm vào nhau bằng cơ thể.
Sau cú va chạm, họ đồng loạt lùi ra sau.
Hai người nhanh chóng đứng lại, Đỗ Trọng lùi năm bước, còn Takao chỉ lùi ba bước.
Mới dùng sức mạnh cơ thể mà đã phân rõ cao thấp rồi.bg-ssp-{height:px}
Xung quanh thoáng im lặng rồi hoàn toàn sôi trào.
Đương nhiên bên sôi trào là cao thủ nước Dương, còn các cao thủ Chiêu Châu thì ủ rũ, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Chỉ một cú va chạm bằng cơ thể đã cho thấy chênh lệch thực lực giữa hai người.
Vẻ u sầu trên mặt Đỗ Trọng càng rõ hơn, ông ta hiểu nếu chỉ phát huy chút thực lực ấy thì có lẽ không thể là đối thủ của Takao được.
Nếu muốn đánh bại Takao, phải thay đổi cách đánh.
Nhưng sàn đấu lớn như thế, hai người đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, việc so chiêu giữa cao thủ chỉ diễn ra trong chớp mắt, trừ dùng thực lực của bản thân, còn cách nào nữa đâu?
Takao chợt hỏi: “Ông là người mạnh nhất trong các cao thủ Chiêu Châu à?”
Trên mặt ông ta có vẻ khinh thường, hình như cũng hơi coi thường Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Takao, lạnh lùng nói: “Ông tưởng ông mạnh lắm ư? Nếu không phải do gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu lánh đời, không ra mặt, cao thủ nước Dương các người dám đến Chiêu Châu ra oai chắc? Bất kỳ cao thủ hàng đầu nào trong gia tộc Cổ Võ cũng có thực lực hơn xa tôi”.
Takao hừ lạnh: “Trong trận đấu này, cao thủ hàng đầu của nước Dương tôi cũng không ra mặt”.
Đỗ Trọng lạnh lùng nói: “Nếu đúng như ông nói, trận đấu giữa hai bên chúng ta hôm nay nên diễn ra giữa cao thủ cùng cảnh giới, chẳng hạn như tôi và ông, đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, vậy mới công bằng”.
Takao nhíu mày: “Ý ông là gì?”
Đỗ Trọng thoáng im lặng, chợt nói: “Ông dám cược với tôi không?”
Takao hỏi: “Ông định cược thế nào?”