Chương
Nhưng nếu không nói, để mặc Đỗ Trọng tiếp tục kéo dài thời gian, nhỡ Bách Lý Kinh Vân tới thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, ông ta không để ý được nhiều nữa, vội nói nhỏ với Kitano Takeshi: “Hội trưởng, tối qua…”
Ông ta kể lại chuyện với Bách Lý Kinh Vân, nghe ông ta nói xong, Kitano Takeshi vẫn hết sức thản nhiên, cũng không để ý đến Aoki Yamato mà nhìn về phía Đỗ Trọng giữa sàn đấu, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ kéo dài thêm chút thời gian thì sẽ thay đổi kết cục thua trận của Chiêu Châu à?”
Sắc mặt của Đỗ Trọng đang đứng giữa sàn đấu cũng vô cùng khó coi, ông ta cứ tưởng mình sẽ kéo dài được thêm thời gian, nào ngờ lại bị nhận ra.
Rất nhiều người xem không biết rõ chân tướng, đều bàn tán ầm ĩ.
Đỗ Trọng ngẩng đầu nhìn về phía Kitano Takeshi, lạnh lùng nói: “Tôi đang đàm phán việc đánh cược sau khi thua trận với ông, nếu ông cứ nghĩ tôi đang kéo dài thời gian, cũng không sao cả, dù sao trong mắt người nước Dương, cao thủ Chiêu Châu chúng tôi vẫn luôn thua kém”.
“Nhưng các người cũng biết rõ, cao thủ hàng đầu thực sự của Chiêu Châu không phải chúng tôi, mà là gia tộc Cổ Võ lánh đời, còn các người đã là cao thủ của thế gia võ thuật nước Dương”.
“Nếu các người đủ can đảm, sao không khiêu chiến cao thủ của gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu chứ? Thế nên người nước Dương cũng chỉ là hạng mềm nắn rắn buông mà thôi, cử cao thủ đứng đầu nước Dương đi khiêu chiến cao thủ thế tục bình thường của Chiêu Châu, cho dù sau cùng các người thắng thì sao nào?”
Lời Đỗ Trọng nói khiến cao thủ Chiêu Châu hết sức phấn khích.
“Ông Đỗ nói rất đúng, người nước Dương quá hèn hạ trơ trẽn, dùng sức mạnh cả nước để ức hiếp cao thủ thế tục bình thường của Chiêu Châu, cao thủ mạnh nhất của Chiêu Châu chúng tôi ở gia tộc Cổ Võ cơ, các người có giỏi thì đi khiêu chiến cao thủ của gia tộc Cổ Võ ấy!”
“Đám rác rưởi nước Dương, chắc chắn các người không dám khiêu chiến cao thủ của gia tộc Cổ Võ Chiêu Châu, cũng biết cao thủ của gia tộc Cổ Võ sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục nên mới dám hống hách thế chứ gì?”
“Các người đúng là đáng khinh bỉ, đừng tưởng chúng tôi không biết ý đồ hiểm ác của các người”.
…
Xung quanh hoàn toàn sôi trào.bg-ssp-{height:px}
Lời Đỗ Trọng nói khiến người xem đang có mặt nhận ra, cao thủ thực sự của Chiêu Châu đều ở gia tộc Cổ Võ, những người tham gia trận đấu hôm nay chỉ là cao thủ của thế tục Chiêu Châu thôi, tuy họ cũng rất mạnh nhưng không thể đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Chiêu Châu được.
Sắc mặt của cao thủ nước Dương hết sức khó coi.
Nhìn dáng vẻ kích động của khán giả Chiêu Châu đang có mặt, Đỗ Trọng vui mừng hẳn.
Sắc mặt của cao thủ nước Dương hết sức u ám, nhất là cao thủ đến từ thế gia võ thuật nước Dương đang ngồi trên ghế chính, nét mặt càng sa sầm hơn.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Kitano Takeshi đang ngồi ở ghế chính lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta hạ giọng: “Đỗ Trọng này đáng chết!”
Ông ta nói rồi nhắm mắt lại.
Yoshida Kakeru đang ngồi cạnh hiểu ý Kitano Takeshi ngay, vội quát lớn với Takao trên sàn đấu: “Takao, giết ông ta!”
Takao vội đáp: “Vâng ạ!”
Nét mặt Đỗ Trọng nghiêm nghị hẳn lên, ông ta biết cao thủ nước Dương đã hết kiên nhẫn, thế nên mới ra lệnh cho Takao giết ông ta.
“Chết dưới tay tôi, ông cũng không lỗ”.