Chương
Mặt đất dưới chân hai người nứt toác, bụi đất bay mù mịt.
Mấy cao thủ hàng đầu của Võ Tông vội ra tay, trấn áp khí thế đang lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Ảnh hưởng còn lại từ khí thế khi hai người đối đầu với nhau vẫn khiến mấy cao thủ hàng đầu Võ Tông bị thương nặng, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đều hộc máu, bay ra xa.
Có thể tưởng tượng được hai người đang giao chiến phải đỡ đòn tấn công mạnh đến mức nào.
Hai người điên cuồng đối đầu với nhau, xung quanh hết sức bừa bộn, nếu cao thủ hàng đầu Võ Tông không ra tay trấn áp ảnh hưởng còn sót lại từ trận chiến, có lẽ cả Võ Tông đều sẽ bị khí thế khủng khiếp này hủy diệt.
“Anh Chấn đã mạnh đến mức này rồi, anh ấy mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ thôi! Nếu anh ấy đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì thực lực sẽ mạnh tới mức nào chứ?”
Mã Siêu nói với vẻ cảm khái, thầm hướng tới.
Dương Chấn càng mạnh, áp lực của anh ta càng lớn hơn.
Anh ta liều mạng đuổi theo Dương Chấn, nhưng chênh lệch giữa hai người vẫn ngày càng lớn.
Lệ Trần bên cạnh mỉm cười, nói: “Cứ yên tâm, bây giờ tốc độ tu luyện của con không chậm hơn cậu ấy đâu, không chừng còn nhanh hơn ấy”.
Mã Siêu hiểu ý Lệ Trần, bây giờ anh ta đang tu luyện trong mật thất ngầm của Ma Tông, dưới mật thất chính là long mạch, linh khí vô cùng nồng đậm, khi tu luyện trong môi trường này, tốc độ tu luyện của Mã Siêu tăng cực nhanh.
Mã Siêu lo lắng nói: “Anh Chấn không gặp nguy hiểm chứ ạ?”
Lệ Trần cười: “Chẳng lẽ con không phát hiện, Dương Chấn vẫn chưa dùng hết thủ đoạn à?”
Mã Siêu thoáng sửng sốt, lúc này anh ta mới nhận ra, chẳng những Dương Chấn không dùng sức mạnh nguyên tố nữa mà còn thu hồi cả lĩnh vực ma đạo.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ anh đang đánh với Đỗ Thất bằng thực lực vốn có.
Lệ Trần nói với vẻ tán thưởng: “Kết quả trận chiến đã có rồi! Nếu Dương Chấn muốn giết Đỗ Thất thì dễ lắm, bây giờ cậu ấy chỉ đang mượn tay Đỗ Thất để rèn luyện võ đạo của mình thôi”.
Giữa sân đấu võ, ý chí chiến đấu của Dương Chấn dâng trào, khí thế mạnh mẽ không ngừng bùng nổ từ người anh.
Mắt Đỗ Thất đã mù, nét mặt méo mó vì tức giận, lão ta liên tục lao tới chỗ Dương Chấn.
Dương Chấn bình tĩnh đối phó, không hề bối rối.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người điên cuồng giao chiến, chiêu nào cũng là đòn chí mạng.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ, đúng là đã mắt, hai người đều là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, nếu đánh với bất cứ ai trong hai người Dương Chấn và Đỗ Thất, có lẽ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường chỉ có một kết cục là bị giết thôi.
Sắc mặt của Đỗ Bá đang ngồi ở ghế chính hơi u ám, sự mạnh mẽ của Dương Chấn đã vượt quá tưởng tượng của lão ta, nếu tiếp tục, chắc chắn Đỗ Thất sẽ phải chết.
Nhưng nếu Đỗ Thất chết thật thì phiền to.
Đỗ Minh Viễn có vẻ thán phục, ông ta nhìn hai người trên sân đấu võ, kinh ngạc nói: “Cậu Chấn đúng là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, trước đây con còn thấy thiên phú của mình tốt lắm rồi, nhưng bây giờ so với Cậu Chấn, thiên phú của con đúng là rác rưởi”.