Chương
Các cao thủ hàng đầu của Võ Tông đều im lặng, tuy họ biết Đỗ Thất đáng chết nhưng cũng sẽ không tỏ thái độ trong tình huống này.
Giữa sân đấu võ, Đỗ Thất đang hết sức đau đớn, cơn đau khi bị chọc mù mắt khiến lão ta vô cùng tức giận.
Tuy mắt lão ta mù nhưng võ công cũng không mất đi, khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, chỉ là hơi không ổn định.
Dương Chấn đứng đối diện Đỗ Thất, mắt đỏ ngầu, lĩnh vực ma đạo vẫn trải rộng quanh người anh, ý chí chiến đấu mạnh mẽ tuôn trào.
“Dương Chấn, mày đáng chết!”
Đỗ Thất nghiến răng, tức giận nói: “Mày dám chọc mù mắt tao, tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn!”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt anh, bây giờ Đỗ Thất chỉ là đồ vô dụng, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì sao chứ?
Khi cao thủ so đấu với nhau, thắng thua được quyết định trong nháy mắt, huống hồ hai người vốn có thực lực ngang nhau, bây giờ một người trong đó đã bị chọc mù mắt rồi.
Anh không vội ra tay vì đang nghĩ thêm xem rốt cuộc có giết Đỗ Thất không.
Nếu giết Đỗ Thất, có lẽ hy vọng bước vào từ đường Võ Tông sẽ tan biến.
Đối với anh, có nhận được truyền thừa Võ Thần không cũng không quan trọng, nhưng Đỗ Trọng thì khác, Đỗ Trọng đã lớn tuổi mà vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, tiến vào từ đường của Võ Tông là hy vọng duy nhất giúp ông ta mạnh lên.
Nhưng nếu anh tha cho Đỗ Thất, Đỗ Thất sẽ từ bỏ việc báo thù à?
Có lẽ không thể!
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Chấn mãi vẫn không ra tay.bg-ssp-{height:px}
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, Đỗ Bá cũng không thuyết phục Dương Chấn tha cho Đỗ Thất nữa, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ đấu tranh.
Dương Chấn chợt nói: “Đỗ Thất, dù sao ông cũng là cao thủ đã bước một bước vào Thiên Cảnh, ông tự ra tay kết liễu đi!”
Anh đã quyết định xong, sẽ để Đỗ Thất tự sát.
Xung quanh xôn xao cả lên, mọi người hết sức kinh ngạc.
Nét mặt Đỗ Thất càng méo mó hơn, lão ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Mày là cái thá gì mà bảo tao tự sát? Đồ nhãi ranh khinh người!”
Đỗ Thất tức giận quát, bỗng xông tới chỗ Dương Chấn.
Lời Dương Chấn nói đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Tuy lão ta không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của Dương Chấn, gần như trong chớp mắt, lão ta đã xông tới trước mặt Dương Chấn rồi tung chưởng.
Ánh mắt Dương Chấn rất lạnh lẽo, trước một kẻ mù, anh có thể dễ dàng né tránh, nhưng anh cũng không chọn né tránh mà bước lên đỡ đòn, ý chí chiến đấu dâng trào.
“Ầm!”
Ngay sau đó, bàn tay hai người va vào nhau, tạo thành tiếng nổ vang trời, khí kình mạnh mẽ như sắp hủy diệt trời đất lan ra khắp xung quanh.