Chương
Nếu họ đánh ở nơi khác, có lẽ Hồng Ma sẽ hơi lo, nhưng ở Ma Tông, ông ta không hề sợ hãi.
Người khác không biết nhưng ông ta hiểu rõ, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh từ lâu, bây giờ người sắp đột phá thiên kiếp trong mật thất ngầm ở Tàng Thư Các là một người hoàn toàn khác.
Tuy ông ta cũng không biết là ai, nhưng ông ta biết, chắc chắn người được Lệ Trần đưa đến mật thất ngầm trong Tàng Thư Các để tu luyện sẽ không phải kẻ địch.
Hay nói cách khác, nếu đối phương cũng đột phá Thiên Cảnh, bên Ma Tông lập tức có hai cao thủ Thiên Cảnh.
Tuy cao thủ Thiên Cảnh không được ở lại thế tục, nhưng trước khi Thủ Hộ Minh đến, nếu Lệ Trần giết mấy cao thủ dưới Thiên Cảnh thì cũng được thôi.
Đương nhiên, chắc chắn Lệ Trần sẽ phải trả giá đắt vì điều đó, nhưng Thủ Hộ Minh sẽ không giết Lệ Trần.
Trong mắt Thủ Hộ Minh, cao thủ dưới Thiên Cảnh đều là giun dế, giết một cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh tới từ thế tục vì con kiến hôi như thế không phải ý hay.
Cao thủ có thể đột phá Thiên Cảnh ở nơi thiếu linh khí như thế tục đều có thiên phú cực cao, Thủ Hộ Minh cũng sẽ không dễ dàng đắc tội họ.
Không riêng gì bốn Ma Tướng của Ma Tông, những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác của Ma Tông đều phóng khí thế ra, ý chí chiến đấu dâng trào, tỏ vẻ muốn đánh thì cứ việc.
Đỗ Bá có vẻ cảm khái, không thế lực nào bằng được Ma Tông về việc này, một khi Ma Tông gặp nguy hiểm, không có ai tham sống sợ chết, mọi người đều tham gia chiến đấu, cho dù thực lực yếu hơn thì cũng sẽ liều mạng.
Ứng Thiên Hành cũng trợn tròn mắt, lão ta không ngờ người của Ma Tông lại hiếu chiến như thế, ban đầu lão ta đang uy hiếp Ma Tông và Võ Tông, giờ thì hay rồi, bị Ma Tông uy hiếp lại.
Nhậm Kinh Luân cũng lạnh lùng nhìn Ứng Thiên Hành: “Nếu tông chủ Ứng muốn đánh thì gọi cao thủ Thần Hành Tông tới đi, tôi đứng xem là được”.bg-ssp-{height:px}
Ứng Thiên Hành cố nén giận, không quan tâm đ ến Nhậm Kinh Luân, căm tức nhìn Đỗ Bá: “Đỗ Bá, đây đều là âm mưu của ông, ông cố tình khơi mào mâu thuẫn giữa chúng tôi và Ma Tông, sau đó Võ Tông sẽ ngồi hưởng lợi, tôi không mắc lừa đâu”.
“Hừ!”
Đỗ Bá hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành: “Ứng Thiên Hành, người khác đều không ngu, tôi có âm mưu không, người của Ma Tông thấy rất rõ”.
“Chẳng phải ông luôn mồm đòi khai chiến ư? Tôi cũng không làm khó ông, không cần ông gọi người tới đánh, ông và tôi đánh một trận, ông dám không?”
Sau khi nói xong, khí thế của Đỗ Bá càng mạnh.
Lão ta nắm chặt Võ Thần Thương sáng loáng, có món linh khí cấp cao này trong tay, khí thế của Đỗ Bá mạnh đến mức đáng sợ.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành hết sức khó coi, nếu đánh với Đỗ Bá có Võ Thần Thương, lão ta chỉ có kết cục thua trận.
Thần Hành Tông cũng có linh khí trấn giữ tông môn, nhưng lão ta không mang theo.
Một lúc lâu sau, Ứng Thiên Hành mới giận dữ nói: “Tôi không chấp ông!”
Lão ta nói rồi không quan tâm đ ến Đỗ Bá nữa.
Nhưng Đỗ Bá không định bỏ qua cho Ứng Thiên Hành.