Chương
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn, mặt đất dưới chân Đỗ Bá lập tức nổ tung, lão ta cầm Võ Thần Thương, xông tới chỗ Ứng Thiên Hành nhanh như chớp.
Ứng Thiên Hành không ngờ Đỗ Bá lại ra tay thật.
“Đỡ đòn này của tôi trước đi!”
Đỗ Bá hét lớn, đâm Võ Thần Thương về phía Ứng Thiên Hành, Võ Thần Thương tạo ra vô số ảo ảnh trên không trung, như có thêm vô số thương thần đồng loạt tấn công Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành hoảng hồn, không dám đỡ đòn từ phía chính diện, trừ khi lão ta chán sống.
Lão ta bỗng hơi nhích chân, lập tức rời khỏi vị trí cũ.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc lão ta rời đi, chỗ lão ta vừa đứng lập tức bị Võ Thần Thương đâm liên tục mấy chục nhát, khiến mặt đất thủng trăm ngàn lỗ.
Có thể tưởng tượng được, nếu đòn này giáng lên người Ứng Thiên Hành thì Ứng Thiên Hành sẽ bị thương đến mức nào?
Nhậm Kinh Luân nghiêm nghị nhìn Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá, món linh khí cấp cao này quá mạnh, Đỗ Bá có cây thương này thì sẽ vô địch dưới Thiên Cảnh.
Ứng Thiên Hành bị Đỗ Bá đẩy lùi, suýt bị Võ Thần Thương đâm trúng, lập tức nổi giận: “Đỗ Bá, ông điên rồi à?”
Đỗ Bá không muốn nói nhảm, không hề đáp lời Ứng Thiên Hành, lão ta hơi nhích chân, lại lao tới chỗ Ứng Thiên Hành.
Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương như một chiến thần Thiên Cảnh, vô cùng mạnh mẽ.bg-ssp-{height:px}
Thấy Đỗ Bá lại xông về phía mình, Ứng Thiên Hành giận không để đâu cho hết, nhưng lão ta không thể thay đổi quyết tâm đánh một trận với lão ta của Đỗ Bá, tránh cũng không được, chỉ có thể đỡ đòn.
Nhậm Kinh Luân vừa muốn lôi kéo Ứng Thiên Hành cùng đối phó Đỗ Bá lại đứng nhìn với vẻ xem kịch vui, không hề định giúp Ứng Thiên Hành.
“Ầm ầm ầm!”
Võ Thần Thương liên tục giáng xuống, lần nào cũng như sắp hủy diệt cả đất trời, những nơi mà Võ Thần Thương lướt qua đều hóa thành bụi.
Ứng Thiên Hành không dám đỡ đòn từ phía chính diện, chỉ có thể không ngừng né tránh, trừ khi có cơ hội thì mới tấn công Đỗ Bá, nhưng cơ hội đó ít đến mức đáng thương.
Trong mắt các cao thủ, Ứng Thiên Hành không có chút phần thắng nào, hoàn toàn bị Đỗ Bá áp đảo.
“Đỗ Bá! Dù sao ông cũng là một trong năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn, sao lại hèn hạ trơ trẽn thế? Nếu có bản lĩnh thật thì bỏ Võ Thần Thương xuống đánh với tôi”.
Ứng Thiên Hành né tránh mấy lần, đến khi tránh ra xa thì mới nói lớn.
“Hèn hạ á?”
Đỗ Bá cười lạnh: “Hồi nãy khi tuyên bố sẽ hợp sức với tông chủ Nhậm để đánh với tôi, sao ông không tự biết mình là kẻ tiểu nhân hèn hạ trơ trẽn? Bây giờ tôi dùng Võ Thần Thương để đánh với ông, ông lại bảo tôi hèn hạ trơ trẽn à?”
“Hay tôi không phản kháng nữa, cứ đứng im, mặc cho ông tấn công nhé?”