Chương
Ứng Thiên Hành cứng họng, hồi nãy đúng là lão ta định hợp sức với Nhậm Kinh Luân để giết Đỗ Bá.
Hồng Ma cười khẩy: “Xem ra tông chủ Ứng sợ rồi, chỉ biết trốn tránh thôi, ngay cả dũng khí đánh chính diện với tông chủ Đỗ cũng không có, người như ông cũng xứng là một trong năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn à?”
Sắc mặt Ứng Thiên Hành càng thêm khó coi.
Nếu không thể bắt Đỗ Bá trả giá nặng nề trong trận chiến hôm nay, sau này lão ta sẽ trở thành trò cười của cả Ma Sơn mất.
Không những thế, có lẽ sức ảnh hưởng của Thần Hành Tông ở Ma Sơn cũng sẽ giảm nhiều.
Lão ta rất muốn giết Đỗ Bá, nhưng Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương không khác gì chiến thần vô địch, lão ta còn không thể tới gần.
Ứng Thiên Hành cũng không màng tới thể diện, bỗng nhìn về phía Nhậm Kinh Luân, nói lớn: “Tông chủ Nhậm, Đỗ Bá khinh người quá đáng, ỷ vào uy lực của Võ Thần Thương, hay tôi và ông hợp sức để bắt ông ta trả giá nặng nề!”
Nhậm Kinh Luân cười lạnh: “Cho dù muốn đánh bại Đỗ Bá, tôi cũng sẽ tự đánh với ông ta, hợp sức với ông để đánh bại ông ta làm gì? Nếu chuyện bị truyền ra ngoài, người khác sẽ mắng tôi là kẻ tiểu nhân hèn hạ trơ trẽn mất”.
Trong giọng Nhậm Kinh Luân tràn ngập vẻ mỉa mai.
Câu nói này khiến nét mặt Ứng Thiên Hành lập tức cứng đờ.
Phải biết rằng hồi nãy, Nhậm Kinh Luân đã gây sự trước, cũng chính Nhậm Kinh Luân đề nghị sẽ hợp sức với Ứng Thiên Hành để đối phó Đỗ Bá, nhưng bây giờ, Nhậm Kinh Luân lại đổ tiếng xấu cho Ứng Thiên Hành.
Nhậm Kinh Luân nhìn về phía Đỗ Bá, nói lớn: “Đỗ Bá, ông cứ yên tâm đánh với tông chủ Ứng, tôi không nhúng tay đâu”.bg-ssp-{height:px}
Lão ta nói rồi vẫn giữ thái độ xem trò vui, hình như rất mong chờ trận chiến giữa hai người.
Đỗ Bá không hề quan tâm đ ến Nhậm Kinh Luân, chỉ nắm chặt Võ Thần Thương, khí thế mạnh mẽ như có như không liên tục tràn ra từ Võ Thần Thương.
Linh khí trấn giữ Võ Tông đúng là danh bất hư truyền.
“Đỗ Bá, ông đừng khinh người quá đáng!”
Ứng Thiên Hành biết Nhậm Kinh Luân sẽ không giúp mình, lão ta căm tức nhìn Đỗ Bá: “Nếu ép quá, ông đây sẽ kéo cả ông xuống địa ngục!”
“Ầm!”
Lão ta vừa dứt lời, Võ Thần Thương đã giáng xuống từ trên trời, nặng nề đập trúng chỗ lão ta vừa đứng.
Nơi đó hoàn toàn nát vụn, sức mạnh cuồng bạo liên tục tràn ra từ Võ Thần Thương.
Ứng Thiên Hành đứng bên, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, nếu hồi nãy lão ta phản ứng chậm thì đã bị Võ Thần Thương đánh trúng rồi.
Nếu bị Võ Thần Thương đánh trúng, cho dù lão ta không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, không có duyên với Thiên Cảnh nữa.
Đến giờ Ứng Thiên Hành mới nhận ra, Đỗ Bá định giết lão ta thật.