Chương
“Đáng chứ!”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trên bầu trời như sấm rền.
Cùng lúc đó, lĩnh vực ma đạo vô cùng khủng khiếp lập tức bao phủ cả Ma Tông.
Người của Ma Tông đều cảm thấy thư thái như đang đắm mình trong gió xuân.
Tuy Đỗ Bá không phải người của Ma Tông, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, vết thương trong người lão ta có dấu hiệu hồi phục, dường như các tế bào trong cơ thể đều đang khôi phục.
Trái lại, người nhà họ Khương, Ứng Thiên Hành, Nhậm Kinh Luân và Cao Hùng lại cảm thấy ngạt thở.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành vừa hùng hổ lao tới chỗ Đỗ Bá như bị trói lại, ngừng ngay tại chỗ, không sao bước nổi về phía trước, thậm chí còn không cử động được bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.
Hai người hết sức sợ hãi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cơ thể họ đã bị cố định.
Nếu đối phương định giết họ khi họ đang ở trạng thái này, chẳng phải là dễ như bỡn ư?
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Đỗ Bá đờ đẫn mất một lát rồi mới phản ứng lại.
“Ha ha ha ha!”
Đỗ Bá ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cậu nói không sai, đáng! Đáng lắm! Ha ha ha ha!”
Khương Nguyên Long và Lệ Trần cũng có vẻ kinh hãi.bg-ssp-{height:px}
Nhất là Khương Nguyên Long, lão ta không dám tin: “Sao có thể chứ?”
Hai thanh niên lần lượt bước ra khỏi Tàng Thư Các.
Trên người của thanh niên đang đi trước tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ngay cả Khương Nguyên Long cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Cuối cùng Lệ Trần cũng mỉm cười: “Ha ha, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng!”
“Là cậu!”
Khi thấy người thanh niên đi trước, Cao Hùng lập tức hô lên kinh hãi.
Đương nhiên ông ta sẽ không quên, mới mấy ngày trước, ông ta vừa thua người thanh niên này, hơn nữa còn chưa đánh đã thua, vì ông ta không chịu nổi lĩnh vực ma đạo do đối phương phóng ra nên nhận thua luôn.
Khi thấy mặt người thanh niên này, người của Ma Tông cũng vô cùng kinh hãi.
“Hồi nãy các ông định phá hoại thiên kiếp của tôi à?”
Đúng lúc này, Dương Chấn nhìn về phía Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành, lạnh lùng hỏi.
Cùng lúc đó, anh cũng bỏ sự trói buộc với Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành đi.
Nhưng hai người không hề cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn thấy áp lực hơn.
Nhất là Ứng Thiên Hành, trước đó lão ta đã từng gặp Dương Chấn, trong mắt lão ta, Dương Chấn chỉ là một yêu nghiệt có thiên phú vô cùng nghịch thiên, nhưng bây giờ, Dương Chấn đã thành công vượt qua thiên kiếp, chỉ riêng lĩnh vực ma đạo mà anh phóng ra đã trói buộc được lão ta, có thể tưởng tượng được bây giờ thực lực của Dương Chấn mạnh đến mức nào.