Chương
“Bịch!”
Ứng Thiên Hành không hề do dự, lập tức quỳ xuống đất, cầu khẩn: “Cậu Chấn, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một con đường sống, tôi thực sự biết sai rồi”.
Thấy Ứng Thiên Hành quỳ xuống xin tha, Nhậm Kinh Luân lập tức giận dữ nói: “Ứng Thiên Hành, ông làm gì thế? Đứng lên cho tôi!”
Nhưng Ứng Thiên Hành không hề quan tâm đ ến lão ta, vẫn liên tục cầu xin Dương Chấn tha cho mình.
Nhậm Kinh Luân căm tức nhìn Dương Chấn: “Cho dù thiên phú của cậu nghịch thiên, nhưng giờ cậu cũng là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cậu không được ra tay với người của thế tục”.
“Thế ư?”
Dương Chấn cười lạnh, bỗng vươn tay ra.
Ngay sau đó, trước sự khiếp sợ của mọi người, Nhậm Kinh Luân chậm rãi bay lên, trên cổ còn có dấu tay rõ rệt.
Quan trọng là Dương Chấn vẫn đang cách Nhậm Kinh Luân mười mấy mét.
Không ngờ anh lại xách Nhậm Kinh Luân lên từ xa.
“Nếu tôi muốn giết ông, ai ngăn được tôi chứ?”
Dương Chấn ngạo nghễ nói lớn.
“Rắc!”
Sau khi anh dứt lời, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Nhậm Kinh Luân ngã rầm xuống đất như một đống bùn nhão, chết không nhắm mắt.bg-ssp-{height:px}
Nét mặt sợ hãi của lão ta cũng cứng đờ ngay trước thời khắc tử vong.
Trông thấy thế, mọi người đều kinh hãi, ai cũng đờ đẫn nhìn về phía Dương Chấn.
Sau khi giết Nhậm Kinh Luân, Dương Chấn lại nhìn về phía Ứng Thiên Hành đang hoảng sợ quỳ dưới đất, cũng đang nhìn anh.
Thấy Dương Chấn nhìn về phía mình, Ứng Thiên Hành càng run rẩy dữ dội.
“Bịch bịch bịch!”
Ứng Thiên Hành liên tục dập đầu, trán lão ta nhanh chóng be bét máu, lão ta vừa dập đầu vừa van xin: “Cậu Chấn, tôi biết sai thật rồi, xin cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, làm con chó trung thành nhất bên cạnh cậu, cậu bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó, không bao giờ phản bội, chỉ xin cậu cho tôi con đường sống”.
Nhậm Kinh Luân là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, lại bị Dương Chấn bẻ gãy cổ từ xa, tức là nếu Dương Chấn muốn giết lão ta, lão ta sẽ có chung kết cục với Nhậm Kinh Luân, thậm chí Dương Chấn còn không cần tiếp xúc với người lão ta mà chỉ cần đứng từ xa là đã có thể giết lão ta rồi.
Dương Chấn cười ngả ngớn, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành với vẻ dí dỏm: “Được, nếu đã muốn làm chó của tôi, vậy tôi có thể cân nhắc chấp nhận ông, chẳng phải ông nói tôi bảo ông cắn ai thì ông sẽ cắn người đó à? Giờ ông cắn lão già đến từ giới Cổ Võ kia cho tôi đi”.
Anh nói rồi chỉ về phía Khương Nguyên Long.
“Láo xược!”