Chương
Ngay sau đó, vô số sấm sét lại giáng xuống, không ngoại lệ, tất cả sấm sét đều giáng vào viên ngọc rồi biến mất.
“Chuyện này…”
Các cao thủ kinh hãi tột độ.
Cảnh giới của Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, bất cứ ai ở đây cũng có thể dễ dàng git chết anh ta, nếu không có Lệ Trần bảo vệ, Mã Siêu không thể đứng đây, mà đã mất mạng vì khí thế từ trận chiến giữa các cao thủ rồi.
Nhưng chính kẻ yếu như thế lại bước vào ma kiếp.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là rốt cuộc viên ngọc màu đen trên đầu anh ta là gì, tại sao có thể hấp thu ma kiếp đây?
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, sấm sét càng dày đặc trên vùng trời của Ma Tông, không ngừng giáng xuống, nhưng đều bị viên ngọc màu đen trên đầu Mã Siêu hấp thu.
“Đấy là bảo vật gì? Không ngờ nó có thể hấp thu ma kiếp!”
“Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng khó mà chịu được sức mạnh của ma kiếp, không ngờ viên ngọc này lại hấp thu nhiều ma kiếp như thế mà vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, chắc chắn là bảo vật cực phẩm”.
“Viên ngọc này đen nhánh, còn tiếp nhận được sức mạnh của ma kiếp, chẳng lẽ đây là linh khí trấn giữ Ma Tông, Ma Châu ư?”
…
Các cao thủ thi nhau nói, có người đoán ra lai lịch của viên ngọc này, lập tức hô lên kinh ngạc.bg-ssp-{height:px}
“Không sai, chắc chắn là Ma Châu rồi! Giờ người này đã là Ma Tử của Ma Tông, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh, sắp rời khỏi thế tục, chắc chắn Lệ Trần đã giao Ma Châu cho cậu ta”.
“Trong truyền thuyết, Ma Châu có sức mạnh cắn nuốt rất lớn, có thể hấp thu cả thiên kiếp để sử dụng, nhưng điều khiến người ta không ngờ chính là Ma Châu có thể hấp thu cả sức mạnh của ma kiếp”.
…
Mọi người lập tức sững sờ.
Lúc này, Ma Châu trên đầu Mã Siêu đang điên cuồng hấp thu ma kiếp, tựa như thần khí nuốt trời.
Ma kiếp vốn nên giáng lên người Dương Chấn đều bị Ma Châu hấp thu.
Dương Chấn nhìn về phía Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt hung ác tràn ngập sát khí mãnh liệt.
“Cậu đang tìm đường chết đấy!”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ miệng Dương Chấn.
Mã Siêu không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Anh Chấn, em chỉ làm được những việc này, nếu em chết, Ngải Lâm và bé Tĩnh An sẽ giao cho anh!”