Chương
Sau khi nói xong, khí thế của anh ta lập tức tăng vọt, đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Đây là thực lực mạnh nhất mà anh ta có thể phát huy, tuy vẫn chênh rất nhiều so với Ma Thần có thực lực sánh ngang Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi: “Ma Thần, đồ ác ma này, có bản lĩnh thì cút khỏi cơ thể anh Chấn đi!”
Trên mặt Dương Chấn tràn ngập vẻ tức giận, vì ma kiếp bị cắt ngang nên nét mặt tức giận của anh trở nên dữ tợn.
Nếu Mã Siêu không cắt ngang ma kiếp, sau khi trải qua ma kiếp xong, cường độ cơ thể của Dương Chấn sẽ mạnh hơn, đồng thời chịu được linh hồn mạnh hơn của Ma Thần.
Nhưng ma kiếp đã bị Ma Châu của Mã Siêu hấp thu, thiếu đi ma kiếp, cường độ cơ thể của Dương Chấn cũng không chịu được cường độ linh hồn của Ma Thần, do đó linh hồn Ma Thần cũng không thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể Dương Chấn.
Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi: “Sâu kiến mà cũng dám cắt ngang kế hoạch của tôi à?”
Mã Siêu tức giận nói: “Tôi là sâu kiến! Nhưng so với tôi, ông còn không bằng cả sâu kiến, ông là một tên trộm, là sâu bọ đánh cắp cơ thể của người khác! Nếu ông vẫn muốn giữ danh dự của mình thì cút khỏi cơ thể anh Chấn, ông dám không?”
“Muốn chết à!”
Dương Chấn nổi giận, bỗng tung đòn về phía Mã Siêu.
Thấy thế, Lệ Trần biến sắc, tức giận nói: “Ma Thần! Đừng tổn thương đệ tử của tôi!”
Lão cũng hóa thành bóng mờ, lao tới chỗ Dương Chấn.
Đỗ Bá thấy thế, cũng không do dự, lao về phía Dương Chấn.
Còn Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh lại không ra tay với Dương Chấn mà thản nhiên đứng đó.
Thấy đòn tấn công của Dương Chấn sắp giáng xuống, Lệ Trần mở to mắt, tức giận tới cực điểm, dốc hết toàn lực, tung đòn đánh mạnh từ xa về phía Dương Chấn.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Bá cũng thế, tuy chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng khi cầm Võ Thần Thương, sức chiến đấu của lão ta đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Võ Thần Thương trong tay lão ta bỗng lao tới chỗ Dương Chấn.
Mã Siêu không sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, hét lớn: “Anh Chấn, cho dù em chết thì cũng không liên quan tới anh, người giết em là Ma Thần, anh không được tự trách, kiếp này, có thể trở thành anh em với anh là vinh hạnh của em, nếu có kiếp sau, em muốn làm đại ca của anh, chăm sóc anh như kiếp này anh đã chăm sóc em! Anh Chấn, kiếp sau gặp lại!”
Khi đối mặt với cơ thể của Dương Chấn, cho dù anh ta có sức đánh trả thì cũng không muốn ra tay với cơ thể của anh em mình.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Chấn đã giáng xuống, anh tức giận quát: “Chết cho tôi!”
Bàn tay của Dương Chấn chụp vào đầu Mã Siêu.
Bây giờ, thực lực của anh đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu đòn đánh này giáng xuống, đầu Mã Siêu sẽ nổ tung như dưa hấu ngay.
Người của Ma Tông đều vô cùng tức giận, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
“Đừng!”
Đòn tấn công của Lệ Trần đã đến, nhưng vẫn chậm hơn Dương Chấn một bước, trên mặt lão tràn ngập vẻ tuyệt vọng, đau khổ hét lên.