Chương
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Ma Thần lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tôi là người duy nhất sống sót từ chiến trường thời viễn cổ!”
Dương Chấn kinh hãi, Ma Thần đã nói nơi này là chiến trường thời viễn cổ, được gọi là viễn cổ, tức là nó đã tồn tại rất lâu, không ngờ Ma Thần lại nói lão ta là người duy nhất sống sót từ chiến trường thời viễn cổ, tức là lão ta đã sống trên đời rất nhiều năm rồi à?
“Bây giờ tôi giao quyền kiểm soát cơ thể cho cậu, có đạt được sự tán thành của xương Ma Thần thời viễn cổ không cũng là do cậu, cậu đi đi!”
Ma Thần nói rồi nhường lại quyền kiểm soát cơ thể, Dương Chấn lập tức cảm nhận được mối liên hệ với cơ thể, vô cùng mừng rỡ.
Dương Chấn ngạc nhiên nói: “Tôi có cảm giác rồi!”
Anh thử tu luyện, cơ thể vốn không tu luyện được lại có thể tu luyện, cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh khiến anh rất vui mừng.
Ma Thần lạnh lùng nói: “Tôi dùng bí pháp để linh hồn cậu kết nối với cơ thể lần nữa, thời gian có hạn, chỉ có thể kéo dài một nén nhang, trong vòng một nén nhang, nếu cậu vẫn không nhận được sự tán thành của Ma Thần thời viễn cổ thì sau này cậu sẽ chẳng khác gì kẻ tàn phế!”
Nghe thấy thế, Dương Chấn cuống cả lên, anh cứ tưởng mình đỡ rồi, nào ngờ đó là thủ đoạn của Ma Thần để giúp anh tạm thời khôi phục sự kết nối với cơ thể.
Anh vội hỏi: “Tiền bối, tôi phải… làm gì? Để nhận được sự tán thành của Ma Thần viễn cổ?”
Ma Thần nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Sao tôi biết được?”
Dương Chấn hỏi tiếp: “Chẳng phải tiền bối nói sẽ dẫn tôi đi thay xương Ma Thần ư? Tiền bối không nói cách cho tôi biết, tôi cũng đâu thể tự thay xương cho mình được?”
Ma Thần không trả lời.bg-ssp-{height:px}
Dương Chấn lại hỏi: “Đúng rồi, tiền bối vừa nói nơi này là chiến trường thời viễn cổ, trong trận chiến giữa các vị thần từng nổ ra, có cao thủ hàng đầu của Ma tộc, Thần tộc và Nhân tộc, tại sao tôi chỉ có thể thay xương Ma Thần? Chẳng lẽ không thể dùng xương Thần tộc hay xương của Nhân tộc ư?”
Ma Thần vẫn im lặng.
Dương Chấn vẫn hỏi: “Hơn nữa, tiền bối vừa nói mình là người duy nhất sống sót từ chiến trường thời viễn cổ, chuyện này có liên quan gì đến việc tiền bối có thể dễ dàng đẩy bệ đá, còn cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong thì chưa chắc? Là vì tiền bối biết cách đẩy bệ đá ra à?”
Ma Thần nổi giận, quát: “Câm miệng! Chỉ có một nén nhang, nếu cậu cứ phí lời, tôi khuyên cậu nên từ bỏ việc hợp tác giữa chúng ta thì hơn”.
Lúc này Dương Chấn mới im lặng.
Anh nhìn xương trắng đầy đất, hơi ngơ ngác, Ma Thần đưa anh tới đây để thay xương Ma Thần, giờ lại mặc kệ, để Dương Chấn tự nghĩ cách.
Dương Chấn bước đến chỗ bộ xương gần anh nhất, trên bộ xương có một thanh kiếm linh khí đang lóe lên ánh sáng vàng, anh vái lạy thật thấp rồi nói: “Tiền bối, nếu tiếp theo có đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi!”
Anh nói rồi bỗng nắm chặt kiếm linh khí trên bộ xương, rút nó ra.