Chương
Đúng lúc trường kiếm bị rút ra, bộ xương lập tức tan biến, hóa thành bụi.
Dương Chấn lập tức sững sờ, anh định rút trường kiếm ra rồi mai táng người này, không ngờ vừa rút kiếm ra, bộ xương đã tan biến.
Thấy Dương Chấn rút được trường kiếm, Ma Thần trong cơ thể Dương Chấn vô cùng kinh ngạc.
Ma Thần không nhịn được mà hỏi: “Cậu rút thanh kiếm đó ra kiểu gì thế?”
Dương Chấn nói kỹ: “Tôi chỉ khẽ dùng sức đã rút được kiếm, rất dễ dàng! Nhưng tôi không định phá hủy bộ xương, mà định mai táng người ấy, không ngờ bộ xương lại biến mất rồi”.
Ma Thần cố kiềm chế tâm trạng kích động, vội giục: “Mau lên! Tiếp tục đi! Rút hết linh khí ra!”
Dương Chấn nói với vẻ khó hiểu: “Tiền bối, hay thôi đi!”
Những bộ xương vẫn ở đó thì xem như còn tồn tại, còn nếu chúng biến mất thì xem như hoàn toàn tan biến khỏi thế giới này.
Dương Chấn nhìn xương trắng đầy đất, khó chịu không nói nên lời.
Chắc chắn trận chiến năm đó rất dữ dội nhỉ?
Chỉ riêng xương của cao thủ hàng đầu ở đây đã nhiều lắm rồi, chứ chưa cần bàn đến việc xương của những người không phải cao thủ hàng đầu đã tan biến.
“Ngu xuẩn!”
Ma Thần tức giận quát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu có biết nếu số linh khí này cắm trên người họ, họ sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát không? Chỉ khi giúp họ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này thì họ mới được giải thoát”.
Dương Chấn hỏi: “Thật à?”bg-ssp-{height:px}
Ma Thần tức giận nói: “Tin hay không tùy cậu!”
Đúng lúc này, thanh kiếm mà anh vừa rút bỗng hóa thành một luồng sáng, chui vào người anh.
Anh lập tức giật mình, định tìm luồng sáng kia nhưng nó đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng anh bỗng cảm thấy trong người mình có thêm một sức mạnh vô cùng kỳ diệu.
Tuy anh không rõ sức mạnh này là gì, nhưng có thể cảm nhận được, nó khiến anh vô cùng dễ chịu, hình như cũng giúp cảnh giới anh tăng lên.
Xem ra Ma Thần không lừa anh.
Nghĩ tới đây, Dương Chấn không do dự nữa, vội tới trước bộ xương khác.
Mỗi khi đến trước bộ xương nào, anh sẽ vái lạy thật thấp trước rồi mới rút linh khí trên xương ra.
Cũng như thanh kiếm mà anh rút khỏi bộ xương đầu tiên, mỗi khi anh rút linh khí ra, linh khí sẽ hóa thành một luồng sáng rồi chui vào người anh.
Anh rút càng nhiều linh khí, luồng sáng tiến vào người anh cũng ngày càng nhiều.
Ma Thần đã khiếp sợ tột độ, lão ta nhìn từng luồng sáng tiến vào người Dương Chấn, thầm nghĩ: “Rốt cuộc cậu ta là ai? Tại sao người của ba tộc Nhân – Thần – Ma đều không phản kháng cậu ta?”
Nhưng Dương Chấn cũng không biết suy nghĩ của Ma Thần, vẫn miệt mài rút linh khí ra khỏi các bộ xương, điều khiến anh thấy đáng tiếc chính là sau khi bị rút ra, những linh khí này nhanh chóng hóa thành luồng sáng rồi chui vào người anh.