CHƯƠNG : SÁCH LƯỢC CỦA DƯƠNG CHẤN
Dương Chấn từ trước đến nay chưa bao giờ là người nhân từ, năm năm sống trong chinh chiến đã khiến anh trải qua quá nhiều dối trá.
Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.
Huống chi, đối phương lại là người muốn mạng mình, nếu đã vậy, tại sao còn phải giữ lại mạng sống của đối phương, để hắn tiếp tục làm xằng làm bậy, gây tai họa cho người khác?
Thành phố, nhà họ Ninh.
Trong một tòa biệt thự sa hoa, Ninh Thành Vũ đang nói chuyện với Phùng Nghĩa Cần, nhưng lời vẫn chưa nói hết thì lại chỉ nghe thấy giọng nói của Dương Chấn.
“Khốn kiếp! Cũng dám uy hiếp tao!”
Bị Dương Chấn cúp điện thoại, mặt mũi Ninh Thành Vũ đầy dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Muốn mạng của Ninh Thành Vũ tao? Cho dù tao cho mày, mày dám lấy sao?”
Tiếp theo, Ninh Thành Vũ lại gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại cho Phùng Nghĩa Cần, nhưng không có bất cứ người nào nghe máy.
Điều này khiến Ninh Thành Vũ bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Mặc dù anh ta không hề coi trọng lời uy hiếp của Dương Chấn, nhưng anh ta hiểu rất rõ Phùng Nghĩa Cần, cho dù nửa đêm cũng tuyệt đối không dám từ chối điện thoại của mình.
Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại cũng không nhận.
Chẳng lẽ, hắn ta thật sự đã xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ tới đây, trái tim Ninh Thành Vũ bỗng nhiên đập dữ dội.
Vệ sĩ bên cạnh Phùng Nghĩa Cần có thực lực mạnh thế nào, anh ta biết rất rõ, chỉ là một người ở rể, làm sao có thể dám giết Phùng Nghĩa Cần?
Đang khi bối rối chờ Phùng Nghĩa Cần trả lời điện thoại thì điện thoại di động của anh ta cuối cùng cũng vang lên.
Anh ta lập tức vui mừng, còn tưởng rằng đó là Phùng Nghĩa Cần.
Nhưng khi nhìn thấy rõ thông báo trên điện thoại hiển thị là một số điện thoại lạ, trong lòng anh ta lại càng thêm bối rối.
“Ai?”
Tiếng chuông reo hồi lâu, anh ta mới nghe máy.
“Xin chào, cậu Vũ, tôi là Phùng Toàn, ba của Phùng Nghĩa Cần, vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ nói rằng vì Phùng Nghĩa Cần không hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho nên đã bị ngài giết chết?”
Một giọng nói tràn ngập tang thương vang lên, dường như còn có chút run rẩy.
Ninh Thành Vũ nghe vậy, lập tức sợ hãi, cả giận nói: “Đánh rắm! Phùng Nghĩa Cần vẫn luôn đi theo tôi, sao tôi phải giết anh ta?”
“Cậu Vũ bớt giận, chỉ là tôi không thấy Phùng Nghĩa Cần, lại nhận được một cuộc điện thoại lạ như vậy nên có chút nóng nảy, xin cậu Vũ đừng trách!” Phùng Toàn vội vàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Thành Vũ càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.
Dựa vào hiểu biết của anh ta về Phùng Nghĩa Cần, không có khả năng lâu như vậy mà vẫn không nhận điện thoại.
Lại có người gọi điện thoại cho Phùng Toàn, nói rằng Phùng Nghĩa Cần bị anh ta giết chết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Cậu Vũ, không xong rồi, ở trong cốp xe phía sau của ngài phát hiện một cỗ thi thể!”
Đúng lúc này, một bóng người cuống quít lao vào, vẻ mặt tràn đẩy sợ hãi nói.
“Cái gì? Thi thể?”
Ninh Thành Vũ bỗng nhiên cảm thấy sau sống lưng có một trận ý lạnh bay thẳng lên đỉnh đầu, bỗng nhiên anh ta túm lấy cổ áo người kia: “Là thi thể của ai?”
“Hình như là là Phùng Nghĩa Cần.”
Người làm nơm nớp lo sợ nói.
“Oanh!”
Ninh Thành Vũ chỉ cảm thấy đại não nổ tung một tiếng, anh ta đẩy người làm ra, xông ra ngoài biệt thự.
Một chiếc Bentley màu xanh da trời đang dừng ở cửa biệt thự, vừa ra khỏi cửa liền thấy chiếc xe này.
Đây là chiếc xe được Ninh Thành Vũ thích nhất, là phiên bản giới hạn, lúc trước anh ta bỏ ra hơn sáu mươi tỷ và nhờ các mối quan hệ mới mua được.
Lúc này, cốp xe phía sau đã bị mở ra, bên trong có một cỗ thi thể nằm đó.
“Phùng Nghĩa Cần!”
Khi anh ta nhìn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc kia, lập tức trừng lớn hai mắt, dưới chân lảo đảo một cái, liên tiếp lùi về đằng sau mấy bước.
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu anh ta vang lên lời Dương Chấn nói với mình.
Anh ta hoàn toàn không tin rằng Dương Chấn dám giết Phùng Nghĩa Cần, nhưng hôm nay, Phùng Nghĩa Cần thật sự đã bị giết.
“Cậu Vũ, việc này nên làm gì bây giờ?” Người làm lo lắng nói.
Hắn ta biết, Phùng Nghĩa Cần là người của Ninh Thành Vũ, bây giờ lại thành một cỗ thi thể.
Những này đều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, Phùng Nghĩa Cần là người đứng đầu nhà họ Phùng, là đứa con trai độc nhất của Phùng Toàn, có địa vị cực cao ở nhà họ Phùng.
Mặc dù nhà họ Phùng được nhà họ Ninh nâng đỡ, nhà họ Ninh cũng là vì mượn sức nhà họ Phùng, những năm gần đây, nhà họ Ninh cũng đã có được rất nhiều từ nhà họ Phùng, nhà họ Phùng cũng không nợ nhà họ Ninh thứ gì.
Những năm gần đây, nhà họ Phùng phát triển càng ngày càng tốt, đã lập quan hệ với nhà họ Mạnh, đã có xu thế thoát ly khỏi nhà họ Ninh.
Đến ngay cả tư cách tổ chức cuộc họp trao đổi lần này cũng nhường cho nhà họ Mạnh.
Bây giờ Phùng Nghĩa Cần chết ở trên xe của Ninh Thành Vũ, một khi bị hiểu lầm, có lẽ nhà họ Phùng sẽ không chút do dự quay sang nhà họ Mạnh.
“Bây giờ cậu hãy lái chiếc xe này đến bãi tha ma và đốt nó cùng với thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
Rất nhanh, Ninh Thành Vũ đã khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn về phía người làm, cảnh cáo nói: “Chuyện này, ngoại trừ tôi biết thì chỉ có cậu biết, nếu để người thứ ba biết, tôi sẽ lấy mạng cậu!”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!” Người làm vội vàng đáp.
“Được rồi, nhanh đi xử lý!”
Ninh Thành Vũ quát.
Anh ta là một người bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, thi thể của Phùng Nghĩa Cần ở trong xe anh ta, cho dù anh ta thích chiếc xe này cũng sẽ không bao giờ chạm vào nó lần nữa.
Vốn anh ta nên đem chuyện này nói lại chi tiết cho nhà họ Phùng, nhưng hôm nay chính là thời điểm mấu chốt, hơn nữa anh ta không có bằng chứng để chứng minh Phùng Nghĩa Cần bị Dương Chấn giết chết.
Dù sao thì theo ý kiến của anh ta, Dương Chấn chỉ là một người con rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Châu, hoàn toàn không có năng lực sát hại Phùng Nghĩa Cần, người đã được hai người vệ sĩ bảo vệ.
Bây giờ thi thể của Phùng Nghĩa Cần ở trong xe của anh ta, thật sự chỉ là bùn đất rơi vào đũng quần dù không phải phân cũng là phân.
Nếu đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể hủy thi diệt tích, mới có thể tránh cho nhà họ Phùng nghi ngờ.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà.
Trong một căn biệt thự cao cấp, Phùng Toàn đang ngồi một mình ở trong thư phòng, trong tay cầm một phần tài liệu, trên bàn còn bày thêm mấy phần văn kiện.
Những thứ này tất cả đều là báo cáo công việc từ các sản nghiệp lớn của nhà họ Phùng.
Ông ta kế thừa vị trí gia chủ, không đầy nửa năm, nhưng cũng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa năm này, tài sản của nhà họ Phùng đã tăng trưởng năm phần trăm.
Tất cả những thứ này đều là công lao của ông ta.
Chỉ là không biết vì sao, mí mắt của ông ta vẫn luôn giật giật.
“Có thể là do quá mệt mỏi!”
Mí mắt càng không ngừng giật giật, khiến Phùng Toàn cảm thấy có chút phiền lòng một cách khó hiểu.
Ông ta để tài liệu xuống, dựa vào ghế ngồi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay còn xoa huyệt Thái Dương.
Đúng lúc này, điện thoại di động của ông ta bỗng nhiên vang lên, là thông báo tin nhắn.
Làm gia chủ trong vòng nửa năm nay, rất nhiều việc đều là ông ta tự mình đi làm, có rất nhiều quản lý cấp cao sẽ báo cáo công việc cho ông ta thông qua tin nhắn.
Nghe thấy chuông tin nhắn, ông ta lập tức cầm điện thoại di động lên.
“Phùng Nghĩa Cần đã bị người của Ninh Thành Vũ đưa đến bãi tha ma, chuẩn bị hủy thi diệt tích!”
Một tin nhắn nặc danh xuất hiện.
Sắc mặt Phùng Toàn lập tức thay đổi, vội vàng gọi điện thoại lại, nhưng khi ấn gọi lại, thì lại bị nhắc nhở đó là dãy số trống.
Đúng lúc này, lại một tin nhắn nặc danh khác được gửi đến, lần này, là một đoạn video ngắn.
“Bây giờ cậu hãy lái chiếc xe này đến bãi tha ma và đốt nó cùng với thi thể của Phùng Nghĩa Cần đi!”
“Chuyện này, ngoại trừ tôi biết thì chỉ có cậu biết, nếu để người thứ ba biết, tôi sẽ lấy mạng cậu!”
“Cậu Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!”
“Được, nhanh đi xử lý!”
Phùng Toàn vừa ấn mở video, đã nhìn thấy Ninh Thành Vũ cùng người làm đang đứng ở cốp sau của chiếc xe Bentley màu xanh da trời.
Mà trong cốp sau xe còn có một cỗ thi thể, đúng là con trai ông ta, Phùng Nghĩa Cần!