CHƯƠNG : ĐẾN HỘI GIAO LƯU.
“Nghĩa Cần!”
Phùng Toàn trực tiếp tức giận gào lên, đôi mắt một màu đỏ như máu.
Ông ta trước đây đã luôn rất muốn có mấy đứa con, nhưng tạo hoá trêu người, sau khi Phùng Nghĩa Cần sinh ra, thì vợ ông ta đã mất đi khả năng sinh sản.
Bởi vì chỉ có một đứa con trai, cho nên Phùng Toàn vô cùng chiều chuộng, chưa hề can thiệp đến chuyện của Phùng Nghĩa Cần.
Kể từ khi Phùng Toàn đảm nhiệm vị trí gia chủ thì Phùng Nghĩa Cần như đã trưởng thành chỉ qua một đêm, chủ động kết giao với Ninh Thành Vũ.
Tất cả những thứ này đều là vì để nhà họ Phùng có được nhiều chỗ dựa hơn, bây giờ, vậy mà lại bị giết rồi, còn là bị Ninh Thành Vũ giết.
Không cần nghĩ cũng biết, Phùng Toàn phẫn nộ đến mức nào.
“Người đâu!”
Phùng Toàn xông ra khỏi phòng, tức giận gào lên một tiếng, dặn dò nói: “Chuẩn bị xe, đến bãi tha ma!”
Bãi tha ma nằm ở chỗ giao nhau của thành phố Kim Hà và Thành phố, so với nhà họ Ninh thì nhà họ Phùng cách bãi tha ma gần hơn.
Người của nhà họ Phùng vốn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Toàn tức giận như vậy.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe việt dã Mercedes ngừng lại ở cửa ra vào bãi tha ma.
Tối nay trăng rất tròn, như đang ở ngay trên đỉnh đầu.
Bãi tha ma vốn là một khu mộ, xung quanh heo hút, nhìn xa xa, đều là những bia mộ lộn xộn không chỉnh tề.
Đã vào thu, một trận gió thu thổi qua, mang đến những cơn lạnh lẽo.
Lúc này, Phùng Toàn đứng ở đầu xe, mượn ánh trăng, có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của ông ta.
Ở đằng sau ông ta, một trái một phải, là hai tên đàn ông vạm vỡ, đây chính là hai vệ sĩ mạnh nhất của nhà họ Phùng.
Hai vệ sĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này đứng đằng sau Phùng Toàn, một câu cũng không dám nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng phút.
Ở không xa, một ánh đèn chói mắt đột nhiên xuất hiện, cách Phùng Toàn càng gần thì ánh đèn cũng càng chói mắt.
Người của Ninh Thành Vũ vốn không quen biết Phùng Toàn, xa xa nhìn thấy một chiếc xe việt dã Mercedes, bên cạnh xe còn có vài người đang đứng.
“Các người là ai? Mau tránh ra!”
Hạ nhân của nhà họ Ninh dừng xe ở trước mặt Phùng Toàn, vẻ mặt hống hách mà nói.
Phùng Toàn không nói tiếng nào, nhưng trong đôi mắt ngập tràn sự dữ tợn.
Trong đoạn video ngắn hồi nãy, chính là chiếc Bentley màu xanh da trời này, còn có người lái xe kia, cũng ở trong video.
Mà thi thể con trai của ông ta, ở sau cốp xe.
“Mẹ kiếp!”
Thấy Phùng Toàn không nhường đường, hạ nhân nhà họ Ninh tức giận nói: “Tên ngốc từ đâu ra vậy? Có biết ông đây là ai không? Ông đây là người của cậu chủ Ninh Thành Vũ nhà họ Ninh, ông dám cản đường tôi, chính là cản đường của cậu chủ Ninh, là chán sống rồi đúng không?”
“Tôi chính là đang cản đường nhà họ Ninh các người!”
Vẻ mặt Phùng Toàn dữ tợn, hất bàn tay lớn một cái: “Giết đi!”
Hai tên vệ sĩ, một trái một phải đi về phía chiếc Bentley.
Mãi đến lúc này, hạ nhân nhà họ Ninh đó mới ý thức ra, đối phương không hề hiền lành.
Anh ta lập tức nơm nớp lo sợ, tay chân hoảng loạn, vừa định khởi động xe thì cửa xe chỗ lái đã bị người đàn ông cường tráng bên ngoài kéo ra.
“Các người rốt cuộc là ai?”
Hạ nhân nhà họ Ninh bị vệ sĩ nhà họ Phùng túm ra khỏi xe, vẻ mặt đầy sự kinh sợ.
“Giết!”
Phùng Toàn tức giận nói với đôi mắt đỏ bừng.
“Rắc rắc!”
Theo đó là một tiếng gãy xương vang lên, cổ của hạ nhân nhà họ Ninh trực tiếp bị gãy, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Đến chết, hạ nhân của nhà họ Ninh cũng không biết, người hạ lệnh giết mình, vậy mà lại là Phùng Toàn.
Phùng Toàn đến cốp xe, vệ sĩ vội vàng tiến lên trước mở ra.
Quả nhiên, một cỗ thi thể nằm ở bên trong, chính là Phùng Nghĩa Cần.
“Nghĩa Cần con trai của ba! Con yên tâm, ba nhất định sẽ đích thân báo thù cho con!”
Đôi mắt Phùng Toàn đỏ ngầu, cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt mình chảy ra.
Hai vệ sĩ đằng sau nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, mãi đến lúc này, bọn họ mới hiểu, tại sao một Phùng Toàn luôn trầm ổn lại mất đi lý trí như vậy.
Ở bên kia, sau khi Ninh Thành Vũ sắp xếp người đến bãi tha ma huỷ thi thể xoá vết tích, nhưng mãi không thấy quay về.
“Tên khốn, chắc không phải là đã lén đem xe tôi đi bán rồi chứ?” Ninh Thành Vũ tức giận nói.
Chiếc xe đó tuy là xe second hand nhưng dù sao cũng là bản giới hạn, giá hiện tại tuyệt đối không thấp hơn giá bán trước đây.
Một tiếng trôi qua, hạ nhân vẫn chưa về!
Một tiếng rưỡi trôi qua, vẫn không thấy về!
Hai tiếng trôi qua, vẫn không có bất kỳ tin tức gì!
Ninh Thành Vũ liên tục gọi vài cuộc điện thoại, đều là trạng thái không ai bắt máy.
Điều này khiến anh ta có một loại dự cảm không lành.
“Khốn khiếp! Rốt cuộc anh ở đâu?”
Ninh Thành Vũ tức giận gào lên, hung hăng đập chiếc ly ở trên bàn cà phê ở bên cạnh xuống đất.
Chỉ là, người của anh ta đã chết rồi, cho dù anh ta có đập nát cái biệt thự này thì cũng sẽ không có ai về.
Lúc này, Phùng Toàn đã đưa thi thể của Phùng Nghĩa Cần đến nghĩa trang ở ngoại ô phía bắc, bí mật chôn cất.
Ông ta không phải là không muốn làm cho Phùng Nghĩa Cần một tang lễ long trọng, nhưng tạm thời không thể làm như vậy được.
Bây giờ địa vị nhà họ Phùng yếu ớt, căn bản không chịu đựng nổi lửa giận của nhà họ Ninh.
Điều bây giờ có thể làm, chỉ có nhịn!
Đợi qua ngày mai, nhà họ Ninh sẽ trả giá cho chuyện này!
Lần này, hội giao lưu ba năm một lần của tỉnh Giang Bình, vốn tới phiên nhà họ Phùng, nhưng bị nhà họ Mạnh chiếm.
Nhà họ Mạnh cũng hứa với nhà họ Phùng, một khi nhà họ Mạnh thăng lên làm vương tộc của Giang Bình thì nhà họ Phùng sẽ là tướng tộc của Giang Bình, cho dù là nhà họ Ninh cũng không dám xem thường nhà họ Phùng.
Chính vào lúc Ninh Thành Vũ đang sốt vó đợi hạ nhân, Phùng Toàn đang sinh ra ý hận với nhà họ Ninh, thì “tên đầu sỏ” Dương Chấn này, đã về đến Vân Phong Chi Đỉnh.
Anh vừa mới dừng xe xong thì nhận được một tin nhắn: “Xong xuôi!”
Không ai ngờ rằng, tất cả những thứ này đều là Dương Chấn sai người đi làm.
Sáng ngày hôm sau, Dương Chấn thức dậy rời khỏi, lại đến Thành phố.
Hôm nay là hội giao lưu ba năm một lần ở tỉnh Giang Bình, còn có dã tâm muốn chiếm hữu tỉnh Giang Bình của nhà họ Hoàng, Dương Chấn đương nhiên không thể vắng mặt.
“Ngài Dương, ngài chắc chắn muốn đích thân đến hội giao lưu chứ?”
Trên đường đến Thành phố, Quan Tôn Sắc hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta là người đoán sớm nhất rằng hội giao lưu lần này có thể sẽ bất lợi đối với Dương Chấn, tuy rất tin tưởng Dương Chấn, nhưng nghĩ đến đằng sau nhà họ Mạnh có thể còn có sự giúp đỡ của nhà họ Hoàng, ông ta vẫn có chút lo lắng.
Dương Chấn nhàn nhạt cười một cái: “Ông sợ rồi à?”
Quan Tôn Sắc vội vàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Quan Tôn Sắc tôi đã là kẻ sắp nằm xuống đất rồi, cái gì cũng không sợ, chỉ là lo nhà họ Mạnh và nhà họ Hoàng liên thủ, sẽ có chuẩn bị gì đó.”
“Ông nội, cháu lại ủng hộ ngài Dương đi hội giao lưu, tuy có rủi ro, nhưng chắc gì không phải là một cơ hội của ngài Dương chứ?”
Lúc này, Quan Tuyết Tùng ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên mở miệng nói.
Anh ta là gia chủ hiện tại của nhà họ Quan, loại hội giao lưu ba năm một lần này, anh ta đương nhiên cũng phải tham gia.
Nghe vậy, Quan Tôn Sắc đột nhiên sững sờ, sau đó khổ sở mà cười cười lắc đầu: “Ông thật sự già rồi!”
Dương Chấn mỉm cười: “Ông yên tâm, Cửu Châu rộng lớn, người có thể làm gì được cho Dương Chấn tôi, vẫn chưa được sinh ra!”
Nhà họ Hoàng tuy là một trong bát môn Yên Đô, trong gia tộc cũng đích thực có rất nhiều cường giả đỉnh phong, nhưng đối với Dương Chấn mà nói, vẫn không đủ tạo thành đe doạ.