Chương 4008 Cao thủ của chiến vực Trung Châu, quân đoàn cao thủ và nhà họ Khương đều nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, muốn xem xem rốt cuộc người còn đứng giữa đống đổ nát là ai. Mạnh Thiên Lan siết chặt nắm tay, cắn răng: “Dương Chấn, cậu không được bị sao đâu đấy, bằng không, thế tục sẽ nhanh chóng trở thành thế giới mới do Hạ Giới giới Cổ Võ nắm quyền”. Diệp Chiến Quốc cũng rất lo lắng và căng thẳng, với tư cách là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, ông ta hiểu rõ ý nghĩa của trận chiến này. Nếu thắng, sau này Trung Châu sẽ vững như bàn thạch. Nếu thua, thế gia Cổ Võ sẽ tràn vào thế tục nhân cơ hội này, thế giới mới sẽ hóa thành địa ngục trần gian. Đó cũng là tai họa đối với người bình thường. Hạ Hà nhìn chằm chằm vào đống đổ nát bằng đôi mắt đỏ hoe, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô ta không thấy đau, chỉ muốn nhìn thấy Dương Chấn. Từng giây từng phút trôi đi, không còn trận đấu nào diễn ra trên đống đổ nát của nhà họ Hà nữa. Bụi đất trên đống đổ nát cũng dần bay hết, cảnh tượng mơ hồ dần trở nên rõ ràng. “Có người đứng đấy kìa!” Một người bỗng hô lên kinh ngạc. Một người với cơ thể đầy máu đang đứng sừng sững trên đống đổ nát như bức tượng. “Là Khương Kiếm!” Cuối cùng cũng có người nhìn rõ mặt người kia, lập tức hô lên. “Ha ha, là nhà họ Khương, thắng lợi cuối cùng thuộc về nhà họ Khương rồi!” “Tứ trưởng lão của thế tục thua rồi, từ nay trở đi, thế gia Cổ Võ sẽ xưng vua trong thế giới mới, ha ha ha ha!” “Nhà họ Khương muôn năm!” … Trong lúc nhất thời, người nhà họ Khương đều hoan hô ầm ĩ. Còn người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ thì sững sờ. Diệp Chiến Quốc lảo đảo lùi mấy bước, nói với vẻ bi thương: “Thua rồi ư?” “Không!” Mạnh Thiên Lan nghiến răng nghiến lợi, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Không thể nào! Cậu ấy là Chiến Thần Bất Bại, sao có thể thua chứ? Cháu không tin, chắc chắn cậu ấy còn sống!” Nước mắt Hạ Hà rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng: “Người mà mình quan tâm đều chết hết rồi, mình còn sống làm gì đây?” Sau khi cô ta dứt lời, một con dao găm tinh xảo bỗng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta thẳng thừng đâm nó vào tim mình. “Keng!” Tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, dao găm trong tay Hạ Hà bị đánh bay. “Cô điên rồi à?” Mạnh Thiên Lan cắn răng: “Cho dù cô muốn chết thì cũng phải thấy xác cậu ấy đã chứ? Còn chưa biết cậu ấy còn sống hay không mà cô đã định tự tử vì tình à?”