Chương 4009 Mặt Hạ Hà đầm đìa nước mắt, cô ta nhìn về phía đống đổ nát ở nhà họ Hà: “Đã thế này rồi mà vẫn cần chờ kết quả ư?” Mạnh Thiên Lan nói với vẻ kiên định: “Tôi tin chắc cậu ấy còn sống!” Thấy dáng vẻ khẳng định của Mạnh Thiên Lan, Hạ Hà thoáng sửng sốt, cô ta vô thức nhìn đống đổ nát ở nhà họ Hà. Vào lúc này, bụi đất bay lên đã ít dần, cảnh vật cũng trở nên rõ rệt. “Ầm!” Đúng lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên. Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Dương Chấn đứng dậy từ đống đổ nát. Người anh cũng đầy máu, không khác gì Khương Kiếm cả. Tuy trông anh cũng rất thê thảm nhưng khí thế vẫn mạnh, còn khí thế của Khương Kiếm thì rất yếu. “Ha ha, cậu ấy còn sống! Tôi biết ngay cậu ấy còn sống mà!” Mạnh Thiên Lan kích động cười nói. Hạ Hà cũng mừng phát khóc, cô ta nghĩ đến việc mình vừa định tự tử hồi nãy, bỗng thấy cô ta không khác gì kẻ ngu. Bao năm quen biết, Dương Chấn đã bao giờ khiến cô ta thất vọng chưa? Chưa bao giờ! Diệp Chiến Quốc siết chặt nắm tay, kích động nói: “Tứ trưởng lão đúng là thần thoại bất bại! Nơi nào có cậu ấy thì sẽ có kỳ tích!” Vào lúc này, người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều kích động hoan hô. Trên đống đổ nát ở nhà họ Hà, Dương Chấn cầm kiếm đứng đó, bình tĩnh nhìn Khương Kiếm: “Ông thua rồi!” Trên người Khương Kiếm toàn vết chém, gần như không còn chỗ nào lành lặn, thanh kiếm trong tay ông ta cắm xuống đất, ông ta vịn chuôi kiếm, lảo đảo như sắp ngã, dường như nếu không có thanh kiếm đỡ thì ông ta đã gục xuống rồi. “Không thể nào!” Cuối cùng Khương Kiếm đang đứng im cũng lên tiếng, nét mặt vô cùng dữ tợn: “Tôi đã tìm hiểu về kiếm ba mươi năm, suốt quá trình đó, tôi chỉ thua Tề Thiên Hà đúng một lần, sau đó thì vô địch trong những người đồng trang lứa!” “Bao năm qua, tôi khổ tu kiếm đạo, nhất là chiêu Nhát Kiếm Vô Địch này, cực kỳ mạnh mẽ, sao tôi có thể thua một thanh niên chưa đầy 30 tuổi?” “Tôi không tin?” Khương Kiếm ngửa mặt gào lên với vẻ điên cuồng. “A!” Ông ta bỗng rút kiếm linh khí ra, chỉ lên trời, hét lớn. “Đoàng đoàng!” Một tia sét bỗng giáng từ trên trời xuống, kiếm linh khí trong tay Khương Kiếm như cột thu lôi, lập tức dẫn sét vào người ông ta. Khí thế yếu ớt của Khương Kiếm lập tức điên cuồng tăng vọt. “Có chuyện gì thế?” “Sao khí thế của Khương Kiếm vẫn tăng vậy?” “Chẳng phải ông ta đã thua rồi à? Sao ông ta vẫn mạnh thế?”