Chương 4082 Đỗ Ngọc Sơn vừa ra lệnh cho họ ra tay sau năm phút nữa. Nhưng họ đều biết kết cục của nhà họ Trần, rõ ràng là do cao thủ Đế Thôn gây ra, trong tình huống này, Đỗ Ngọc Sơn vẫn bảo các thế gia Cổ Võ hành động sớm, chẳng khác gì đang khiêu khích Đế Thôn cả. Bách Lý Hoành bỗng nhìn về phía Bách Lý Kinh Vân, trầm giọng nói: “Nếu con là chủ gia tộc Bách Lý, giờ con sẽ làm gì?” Bách Lý Kinh Vân nói với sắc mặt khó coi: “Hủy đợt hành động!” Tuy chỉ có bốn chữ nhưng Bách Lý Hoành đã nhận thấy sự quyết tâm của ông ta. Bách Lý Kinh Vân nói tiếp: “Ngay cả Trần Thương Khung – chủ gia tộc họ Trần cũng bị cao thủ bí ẩn giết, điều đó đủ để cho thấy đối phương là cao thủ Đế Thôn”. “Trong tình huống này, nếu chúng ta vẫn tấn công chiến vực thế tục theo lệnh của Đỗ Ngọc Sơn thì đúng là chán sống”. “Nếu hủy đợt hành động, chúng ta chỉ đắc tội Đỗ Ngọc Sơn, thậm chí kết thù với Thủ Hộ Minh, nhưng nếu chúng ta không hủy đợt hành động, rất có thể chúng ta sẽ bị cao thủ Đế Thôn chú ý, khi đó chưa biết gia tộc Bách Lý còn tồn tại không”. “Nếu vậy, sao chúng ta không nghĩ tới chuyện hủy đợt hành động này?” Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Bách Lý Hoành như thở phào, nhìn Bách Lý Kinh Vân với vẻ hài lòng: “Con nói không sai, nếu hủy đợt hành động thì chỉ đắc tội Đỗ Ngọc Sơn, còn nếu không hủy đợt hành động, rất có thể cả gia tộc Bách Lý sẽ rơi xuống vực thẳm”. Bách Lý Kinh Vân lập tức vui mừng nói: “Bố, con đi báo cho mọi người biết chuyện hủy đợt hành động đêm nay”. Bách Lý Hoành khẽ gật đầu, lập tức quay người, đi tới một căn gác nhỏ. Trong gác, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang cầm một khúc gỗ bằng tay trái, tay phải cầm dao điêu khắc khúc gỗ kia. Ngay cả khi Bách Lý Hoành bước vào, bà ta vẫn thờ ơ, không thèm quay đầu lại, tiếp tục làm chuyện của mình. Bách Lý Hoành nhìn bà ta, lập tức ngồi xuống, thở dài, chậm rãi nói: “Thu Nguyệt, tôi biết cô vẫn hận tôi, nhưng cô phải hiểu một điều, tôi không muốn giam lỏng cô, nhưng năm đó cô đã sai lầm”. Bách Lý Thu Nguyệt vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục điêu khắc khúc gỗ trong tay, dao khắc trong tay bà ta vô cùng linh hoạt, nhát dao nào cũng như giao linh hồn cho khúc gỗ, sau mấy chục nhát khắc, khúc gỗ kia đã có hình dạng một đứa trẻ. Trên chiếc kệ phía sau bà ta còn có hai mươi bảy bức tượng trẻ em gần như giống hệt nhau. Cộng thêm bức tượng mà bà ta vừa khắc là hai mươi tám. “Hai mươi tám năm rồi!” Bách Lý Thu Nguyệt bỗng thở dài, nhìn bức tượng trẻ em trong tay bằng ánh mắt dịu dàng. Bách Lý Hoành nhíu mày, nhìn Bách Lý Thu Nguyệt: “Giờ tôi cho cô cơ hội lấy lại tự do!” Cuối cùng Bách Lý Thu Nguyệt cũng nhìn về phía Bách Lý Hoành, cười khẩy rồi lạnh lùng nói: “Bách Lý Hoành, muốn gì thì cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo!” Bách Lý Hoành khẽ gật đầu: “Chúng tôi tìm thấy con trai cô rồi!” Nghe thấy thế, Bách Lý Thu Nguyệt run rẩy, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Hoành bằng đôi mắt đỏ ngầu, nắm chặt bức tượng hơn. Một lúc lâu sau, bà ta mới hỏi: “Thằng bé khỏe không?” Bách Lý Hoành gật đầu: “Nó rất khỏe, đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu của nó đã vượt xa cảnh giới, với thực lực của nó bây giờ, chắc có thể sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ”.