CHƯƠNG : CƠN PHẪN NỘ CỦA DƯƠNG CHẤN
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, trong nháy mắt sắc mặt của Dương Chấn trở nên âm trầm, trong con mắt lóe lên sát ý mãnh liệt.
“Vũ Văn Bân, mày cũng dám đến Giang Châu.”
Dương Chấn lạnh lùng nói.
“Ha ha, Giang Châu cũng không phải là núi đao biển lửa, có cái gì mà tao không dám tới?”
Vũ Văn Bân cười lớn nói, thái độ vô cùng phách lối.
“Ba vợ của tao đâu?”
Dương Chấn hỏi.
Anh cũng không tin là Vũ Văn Bân dùng điện thoại của Tần Đại Quang gọi điện thoại với mình chỉ đơn giản là để nói chuyện điện thoại.
“Chết rồi.”
Vũ Văn Bân bỗng nhiên vừa cười vừa nói.
“Vũ Văn Bân, mày đang khiêu khích tao có đúng không, nếu như ba vợ của tao bị thương một cọng lông, tao sẽ cho mày sống không bằng chết.”
Trong lòng của Dương Chấn đang kiềm chế một cơn lửa giận, nhưng mà anh không tin Tần Đại Quang đã chết.
“Dương Chấn, mày có biết câu nói này của mày sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không hả?”
Vũ Văn Bân đột nhiên lại hỏi, không đợi Dương Chấn nói chuyện, anh ta còn nói thêm: “Mày dám uy hiếp tao thì ngày hôm nay tao sẽ làm tổn thương ông ta cho mày coi.”
“Đánh cho tao, đánh tới lúc ông ta không thể động đậy mới thôi!”
Sau đó lại nghe thấy Vũ Văn Bân ra lệnh một tiếng.
“Bốp bốp bốp.”
Chẳng mấy chốc, trong ống nghe điện thoại để truyền đến âm thanh đấm đá.
“Ưm ưm…”
Còn có một tiếng gào thét đau đớn, hiển nhiên là của Tần Đại Quang.
Chỉ là trong miệng của ông bị nhét đồ, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm.
“Vũ Văn Bân, người để mày mất đi vị trí gia chủ là tao, có chuyện gì thì mày cứ đối phó với tao, đừng làm bị thương người vô tội.”
Dương Chấn cố gắng bình tĩnh nói.
Nếu như Mã Tuân ở đây, chắc chắn anh ta biết là vào loại tình huống này Dương Chấn lại càng bình tĩnh thì càng nói rõ cơn giận của anh.
“Dương Chấn, mày cầu xin tao đi.”
“Chỉ cần mày cầu xin tao thì bây giờ tao sẽ cho người dừng tay lại.”
“Nếu không thì ba vợ yêu quý của mày sẽ bị đánh chết tươi.”
Vũ Văn Bân cười ha hả nói, âm thanh phách lối vô cùng, làm cho Dương Chấn hận không thể hiện tại giết chết tên súc sinh này.
“Tao cầu xin cậu cho người dừng tay đi.”
Dương Chấn nói không do dự.
“Ha ha ha…”
“Mày vậy mà lại cầu xin tao, xem ra địa vị của người ba vợ này trong lòng mày cũng vô cùng cao đó nha.”
“Nếu đã như vậy, thế thì tao lại càng không bỏ qua cho ông ta, chỉ có từng người quan trọng của mày chết đi rồi thì mày mới có thể cảm nhận được đau đớn.”
“Mày càng đau khổ thì tao càng vui vẻ, mày hiểu rõ loại cảm giác nhìn mày hận nhưng mà không thể giết chết tao chính là một loại cảm giác bất lực không hả?”
Vũ Văn Bân giống như là bị điên, cười lớn nói.
Dương Chấn hít vào một hơi thật dài, cố gắng khống chế lửa giận của mình.
Vũ Văn Bân không phải là muốn xem dáng vẻ phẫn nộ của anh đó à?
Lúc này anh càng biểu hiện mình giận, Vũ Văn Bân lại càng vui.
“Nếu như mày gọi điện thoại cho tao là vì để chọc giận tao, vậy thì tao có thể nói cho mày nghe chắc chắn mày đã thành công rồi đó, nhưng mà nếu như mày muốn làm tổn thương ba vợ của tao để uy hiếp tao, vậy thì tao cũng nói cho mày biết chuyện này không có khả năng đâu.”
Nói xong, Dương Chấn trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi Dương Chấn cúp điện thoại, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Tiền Bưu: “Bảo vệ tốt cho vợ của tôi.”
“Anh Chấn yên tâm đi, có tôi ở đây, sẽ không để vợ anh phải chịu một chút tổn thương nào đâu.” Tiền Bưu nói một cách chắc nịch.
Người này cũng là cường giả bước ra khỏi biên giới phía bắc, độ trung thành tuyệt đối không thể nghi ngờ gì, thực lực cũng rất mạnh, sau khi Mã Tuân được phái đến Yên Đô thì là do Tiền Bưu bảo vệ cho Tần Nhã.
Sau khi xác định Tần Nhã không có chuyện gì, Dương Chấn mới yên tâm.
Sau đó lại gọi thêm một cuộc điện thoại.
“Anh Chấn.”
Một giọng nói phụ nữ lạnh lẽo truyền tới.
Chính là Hàn Sương, truyền nhân của Bá Đao đã được Dương Chấn cứu khi bị Hiệp hội Võ đạo đuổi giết, cô ta vẫn luôn bảo vệ cho sự an toàn của Tần Yên.”
“Chú ý bảo vệ cho Tần Yên, có bất cứ chuyện gì khác thường thì lập tức thông báo cho tôi biết.” Dương Chấn nhanh chóng dặn dò.
“Hồi lúc nãy có một người phụ nữ trung niên đến tìm Tần tổng, còn cãi nhau với Tần tổng…”
Hàn Sương còn chưa nói xong thì đã bị Dương Chấn đánh gãy: “Bây giờ cô lập tức đi tìm Tần Yên, nhất định phải đảm bảo tính mạng của em ấy an toàn.”
Hàn Sương cũng ý thức được cái gì đó, chỉ nói một chữ “dạ” liền cúp điện thoại.
Hai mắt Dương Chấn đỏ ngầu, một cỗ sát ý mãnh liệt bộc phát từ trên người anh.
Bỗng nhiên anh đã hiểu hết tất cả tại sao lại trùng hợp như vậy, ba sản nghiệp lớn do Tần Nhã và Tần Yên cùng với Tần Đại Quang phụ trách đều bỗng nhiên gặp phải phiền phức.
Còn có Chu Kim Hảo vốn dĩ là người bị ở tù, sao lại có thể xuất hiện ở bên ngoài?
Bây giờ anh đã biết rồi.
Dựa vào thân phận của Vũ Văn Bân, muốn làm được những chuyện này dễ như trở bàn tay.
Bây giờ Tần Đại Quang đã rơi vào trong tay của Vũ Văn Bân, người phụ nữ trung niên đang cãi lộn với Tần Yên chắc chắn là Chu Kim Hảo.
Tạm thời có lẽ là cũng chỉ có Tần Nhã đang an toàn.
Có Tiền Bưu bảo vệ, trừ phi loại cường giả đỉnh cao, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng mang Tần Nhã đi dưới mắt của Tiền Bưu.
“Hạ Hà, bây giờ cô có thể giữ Tiếu Tiếu cho tôi một lát được không?”
Dương Chấn lại gọi điện thoại cho Hạ Hà.
Quan hệ của Tiếu Tiếu với cô ta rất tốt, người phụ nữ này cũng có thể để anh yên tâm.
Hạ Hà không do dự chút nào, vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”
“Được rồi, bây giờ cô đến nhà họ Quan đi, tôi mang Tiếu Tiếu đến nhà họ Quan.”
Lúc Dương Chấn nói chuyện, đồng thời đã ôm Tiếu Tiếu lên xe.
Trong thời gian này, Vũ Văn Bân không ngừng gọi điện thoại cho Dương Chấn, chỉ là Dương Chấn cũng không nghe máy, Vũ Văn Bân căn bản gọi không được.
Xe chạy nhanh cả một đường, chạy về phương hướng nhà họ Quan.
Vừa rời khỏi Vân Phong Chi Đỉnh không được một lát, Hàn Sương lại gọi điện thoại tới.
“Anh Chấn, đến lúc tôi vào phòng làm việc của Tần tổng thì đã không thấy cô ấy đâu rồi.”
Hàn Sương có chút sốt ruột.
“Một người đang sống sờ sờ tại sao lại không nhìn thấy hả? Tìm cho tôi, tiếp tục tìm đi!”
Dương Chấn tức giận nói.
“Vâng anh Chấn.”
Hàn Sương vội vàng cúp điện thoại.
Lúc này trong mắt của Dương Chấn là một mảnh đỏ rực, rời khỏi biên giới phía bắc lâu như thế, anh còn chưa bao giờ kiềm chế nỗi lòng giống như lúc này.
Anh không sợ phiền phức, nhưng mà anh sợ người bên cạnh anh bởi vì bản thân mình mà bị liên lụy.
Bây giờ Tần Đại Quang đã rơi vào trong tay của Vũ Văn Bân, còn nhận lấy sự đối xử không phải đối xử với con người.
Vậy mà Tần Yên lại không thấy đâu, chỉ sợ là cũng rơi vào trong tay của Vũ Văn Bân rồi.
Bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Vũ Văn Bân còn có một chút tình người.
Chiếc xe phaeton màu đen giống như là một tia chớp màu đen nhanh chóng chạy lướt qua trên con đường.
Cùng lúc đó trong một tòa nhà bỏ hoang, một bóng dáng trẻ tuổi đang ngồi trên một cái ghế.
Mà xung quanh anh ta có mấy người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó.
Ở phía trước cách anh ta không xa, Tần Đại Quang đang thoi thóp, cả người đều là máu tươi, hai tay hai chân đều bị trói, miệng cũng đã bị che kín.
“Khốn nạn, lại dám không nhận điện thoại của tao!”
Vũ Văn Bân gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà đều không gọi được, lập tức trên mặt tràn đầy sự dữ tợn.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh ta lại vang lên, là âm thanh oán khí của một người phụ nữ: “Cậu Bân, tôi đã mang người ra khỏi công ty rồi.”
“Được rồi, trước tiên bà cứ trông chừng cô ta đi, có bất cứ tình huống gì thì tôi sẽ thông báo cho bà.”
Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng đã nhận được một tin tức tốt.
“Cậu Bân yên tâm đi, Chu Kim Hảo tuyệt đối sẽ không để con nhỏ này chạy thoát đâu.” Người dẫn Tần Yên đi chính là Chu Kim Hảo.
Nếu như con người mà không có giới hạn cuối cùng, đó chính là súc sinh!
Tần Yên là con gái ruột của Chu Kim Hảo, thế mà bà ta lại có thể ra tay, có thể nhìn được người phụ nữ này ác độc tới cỡ nào.
Lúc này Dương Chấn đã đưa Tiếu Tiếu đến nhà họ Quan, sau khi giao cho Hạ Hà, anh liền lập tức chạy về phía tập đoàn Tam Hòa.
Bây giờ Tần Đại Quang và Tần Yên đều đã bị mang đi, anh đã sắp xếp người tìm kiếm, nhưng mà ở bên phía Tần Nhã anh vẫn không yên lòng.
Cùng lúc đó ở tập đoàn Tam Hòa.
Tần Nhã vừa mới xử lý phiền phức của công ty xong, một người phụ nữ mặc đồ vest bỗng nhiên gõ cửa bước vào.
“Cô là ai? Sao tôi lại chưa từng gặp cô trong công ty?”
Nhìn thấy gương mặt xa lạ, Tần Nhã bỗng nhiên cảnh giác.
“Tần tổng, tôi là trợ lý mới do Vương tổng vừa mới tuyển, ông ấy kêu tôi đến đây cho cô xem một phần tài liệu.”
Người phụ nữ cười nói, đúng là trong tay có cầm theo một phần tài liệu.
Tần Nhã cũng chỉ là hơi cảnh giác một chút, cũng không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
“Rầm.”
Đúng lúc này, có một tiếng vang thật lớn, cửa phòng làm việc của Tần Nhã trực tiếp bị phá tung.
Tần Nhã lập tức sợ hãi, cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, liền phát hiện người phụ nữ cầm tài liệu hồi lúc nãy đã bước tới, dưới tài liệu bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh lùng của con dao găm đang đâm về phía cô.
“Cô dám!”
Tiền Bưu vừa mới xông vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nổi giận hét lên một tiếng, dưới chân khẽ động liền vọt về phía Tần Nhã.
Tần Nhã là vợ của Dương Chấn, cho dù anh ta có chết thì cũng không thể để người phụ nữ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Huống hồ gì Dương Chấn đã nhắc nhở anh ta phải bảo vệ cho Tần Nhã thật tốt.