CHƯƠNG : TUYỆT ĐỐI KHÔNG BỎ QUA
Thân hình của Tiền Bưu hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt nhào về phía nữ sát thủ.
Lúc này nữ sát thủ chỉ cảm thấy lạnh hết cả người, cô ta đã quan sát được một khoảng thời gian lâu rồi, thậm chí Tân Nhã đã từng tiếp xúc với người nào, cô ta đều vô cùng rõ ràng.
Nhưng cho dù là như vậy vẫn không ngờ đến lại âm thầm ẩn giấu một cao thủ mạnh mẽ như thế.
Trong lòng của nữ sát thủ hiểu rằng muốn mang Tân Nhã đi gần như là không có hi vọng, chỉ có thể từ bỏ cưỡng ép Tần Nhã, cổ tay khẽ đảo, mang theo con dao găm công kích về phía Tiền Bưu.
“Keng!” Một tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, sau đó liền nhìn thấy con dao của nữ sát thủ đã bị đánh bay ra bên ngoài.
“Bốp!” Tần Nhã còn không kịp phản ứng, Tiền Bưu đã đá vào lồng ngực của nữ sát thủ.
Trong giây phút nữ sát thủ bị Tiền Bưu đánh bay con dao liền hiểu được chỉ có một con đường chết, cô ta không do dự chút nào, trong nháy mắt bị đạp ra bên ngoài, thuận thế lăn mình một cái trực tiếp chạy mất dép.
“Tần tổng, cô không sao đó chứ?” Tiền Bưu cũng không đuổi theo, mà là nhìn Tần Nhã, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Bây giờ đuổi theo, nếu như có kế điệu hổ ly sơn đặt Tần Nhã vào trong nguy hiểm, cho dù có chết thì ông ta cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm.
Tần Nhã cũng vừa mới lấy lại tinh thần, trái tim điên cuồng nhảy lên, trầm mặc một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Tôi không sao đâu? “Cô đừng sợ, anh Chấn đang trên đường đến đây, chắc có lẽ là đã sắp đến rồi” Tiền Bưu nhìn đồng hồ, mở miệng nói. Vừa mới nói xong, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào, là Dương Chẩn đang vội vàng chạy tới.
“Nhã, em không sao chứ?”
Dương Chấn vừa mới bước vào liền chạy đến bên người Tần Nhã, vẻ mặt khẩn trương quan sát trên người Tần Nhã, muốn xem xem cô có bị thương gì không.
Tần Nhã nhẹ lắc đầu: “Em không sao đâu, là anh Tiền đã cứu em?”
Xác định Tần Nhã không có chuyện gì, Dương Chấn mới như trút được gánh nặng, nhìn dáng vẻ bừa bộn trong phòng làm việc là biết lúc này đã xảy ra một trận đánh nhau.
“Dương Chấn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại có người muốn giết em?” Lòng Tân Nhã vẫn còn sợ hãi, lo lắng hỏi. Dương Chẩn cũng không muốn để Tần Nhã tham gia vào chuyện của mình, nhưng mà chuyện đến lúc này rồi, muốn giấu giếm thì chỉ sợ là rất khó.
Hai tay anh nắm lấy bả vai của Tần Nhã, vẻ mặt thành thật nói: “Hiện tại để Tiền Bưu đưa em đến nhà họ Quan đi, anh phải đi xử lý một vài chuyện, chờ sau khi xử lý xong rồi thì anh đi đón em”
Dường như là cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của Dương Chấn, Tần Nhã cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là lo lắng dặn dò anh: “Cho dù như thế nào thì anh cũng phải bảo vệ tốt cho mình
“Anh biết rồi” Dương Chấn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán Tân Nhã, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiền Bưu: “Sự an toàn của vợ tôi giao lại cho anh đó
Toàn thân Tiền Bưu run lên, ông ta đứng thẳng người theo bản năng, trả lời chắc nịch: “Anh Chấn yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tần tổng xảy ra chuyện gì đâu”
“Tốt” Dương Chẩn gật đầu.
Bây giờ Tần Đại Quang đã rơi vào trong tay của Vũ Văn Bân, Tần Yên cũng đã bị Chu Kim Hảo mang đi, Dương Chẩn nhất định phải nghỉ biện pháp cứu hai người này ra trước mới được.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tam Hòa, anh quay người đi khỏi, đồng thời gọi một cuộc điện thoại: “Vũ Văn Cao Dương, tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì nhất định phải ngăn cản Vũ Văn Bân lại, nếu như mẹ vợ và em vợ của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cho toàn bộ gia tộc Vũ Văn chôn cùng với bọn họ?
Âm thanh của Dương Chân giống như gào thét từ địa ngục, Vũ Văn Cao Dương đầu dây bên kia điện thoại run rẩy cả người, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ta đã bắt bà vợ của tôi, còn có em vợ của tôi cũng bị cậu ta sắp xếp người mang đi, lúc nãy cậu ta còn phải sát thủ đến ám sát vợ của tôi, nếu như không phải tôi sắp xếp người âm thầm bảo vệ, chỉ sợ là vợ của tôi đã bị giết rồi” Dương Chấn cắn răng nghiến lợi nói, trong âm thanh tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Vũ Văn Cao Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời trong lòng có một cơn giận không thể kiềm chế được đang dâng trào, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng con khốn nạn này lại dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế, con yên tâm đi, ba nhất định sẽ ngăn cản nó lại”.
“Chỉ là nếu như con tìm được nó, ba hy vọng là con có thể chừa cho nó một con đường sống” Để Dương Chấn phẫn nộ chính là Vũ Văn Bân đều đã chạy đến Giang Châu giết vợ của mình, Vũ Văn Cao Dương lại còn dám cầu xin mình.
“Ông có tư cách dạy tôi phải làm như thế nào hả?”
Dương Chấn giận dữ nói: “Muốn tôi bỏ qua cho cậu ta, thế cũng có thể nói trong mười phút tôi muốn cậu ta quỳ gối dưới chân tôi nói xin lỗi, nếu không thì tôi sẽ để cho cậu ta sống không bằng chết”
Đã nhiều năm như vậy, Dương Chấn chưa từng mất khống chế giống như hiện tại, anh chỉ cảm thấy trong lòng của mình đang sôi trào ý chí sát ý mãnh liệt. Vũ Văn Bân đối phó với mình như thế nào thì cũng được, nhưng mà ngàn vạn lần đừng dùng người thân bên cạnh anh để uy hiếp anh.
Vũ Văn Cao Dương ở đầu dây bên kia điện thoại cũng cảm nhận được cơn phẫn nộ của Dương Chấn, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng vô cùng khó chịu.
Vũ Văn Bân là con của ông ta, Dương Chấn cũng là con trai của ông ta, cho dù người nào bị thương tổn ông ta cũng đều khó chịu.
“Con yên tâm đi, nội trong mười phút ba nhất định sẽ kêu nó bỏ qua cho ba vợ với em vợ của con” Vũ Văn Cao Dương cũng không nói nhảm thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này, trong đôi mắt của Dương Chẩn đỏ ngầu một mảnh, hai tay nắm chặt tay lái, chân ga ở dưới chân đang không ngừng tăng vọt. Chiếc phaeton màu đen giống như một tia chớp màu đen nhanh chóng chạy trên con đường ở Giang Châu.
“Anh Chấn, tìm được Vũ Văn Bân rồi, hiện tại đã gửi định vị vào điện thoại của anh”
Rất nhanh, điện thoại di động của Dương Chấn vang lên, là Mã Tuân gọi điện thoại tới.
“Được.” Sau khi Dương Chấn cúp điện thoại thì liền nhận được định vị của Mã Tuân gửi tới.
“Tao không biết mày là ai, ngày hôm nay mày phải chết!” Dương Chấn nhìn định vị trên bản đồ, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Vị trí hiện tại cách anh cũng chỉ có năm phút lái xe. Bây giờ thời gian mười phút Dương Chấn đã cho Vũ Văn Cao Dương đã qua rồi, nhưng mà vẫn không đợi được tin tức Vũ Văn Bân thả Tần Đại Quang và Tần Yên”
Hiển nhiên là Vũ Văn Cao Dương đã thuyết phục thất bại, nếu đã như vậy thì đừng trách mình lòng dạ độc ác. Rất nhanh, Dương Chẩn đã lái xe đến trước một tòa nhà bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Định vị của Mã Tuân gửi tới cho anh là ở đây, Dương Chấn vừa mới bước xuống xe liền cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ khó lường.
Mà lúc này, Vũ Văn Cao Dương lại gọi điện thoại tới. Sau khi Dương Chấn nhấn nghe, liền nghe thấy Vũ Văn Cao Dương nói: “Dương Chấn xem như ba cầu xin con, tuyệt đối đừng ra tay với Vũ Văn Bân có được không?”
“Vũ Văn Cao Dương, ông nghe cho rõ lời của tôi đây, tôi không ra tay với gia tộc Vũ Văn là bởi vì lúc còn sống mẹ của tôi đã ép tôi phải thề độc, không cho tôi động vào gia tộc Vũ Văn”
“Nhưng mà lần này là người của gia tộc Vũ Văn ông đã khiêu khích tôi trước, ngày hôm nay cậu ta phải chết!”
“Đương nhiên, nếu ông muốn báo thù cho cậu ta thì ông cứ việc phóng ngựa tới đây, chỉ là ông cũng nên làm tốt công tác chuẩn bị gia tộc Vũ Văn bị hủy diệt đi” Giọng điệu của Dương Chấn vô cùng lạnh lẽo.
“Dương Chấn, con không thể giết nó được, bởi vì nó là..”
Vũ Văn Cao Dương còn chưa nói xong thì Dương Chẩn đã ngắt điện thoại. Kêu anh bỏ qua cho Vũ Văn Bân, tuyệt đối không có khả năng?
“Dương Chấn, rốt cuộc mày đã đến rồi” Dương Chân bước lên tòa nhà bỏ hoang, một giọng nói quen thuộc vang lên. Chỉ nhìn thấy Vũ Văn Bân đang ngồi trên một chiếc ghế mây, xung quanh anh ta còn có mấy tên cường giả dáng người cao lớn đang đứng đó.
Mà trên cái xà nhà đằng sau lưng Vũ Văn Bân có một bóng dáng máu me đầy người đang bị treo ở đó, chính là Tần Đại Quang.
“Ba!”
Nhìn thấy Tần Đại Quang bị treo ở trên đó, Dương Chân muốn rách cả mí mắt, hét lớn một tiếng.