Chàng Rể Cực Phẩm

chương 1268: dưới tiên thổ có ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Ẩn cũng không ở lại lâu, dẫn theo mấy người chạy thẳng đến rừng Ma Quỷ.

Anh là người từng đi vào rừng Ma Quỷ một lần, vốn cứ tưởng Ma Tộc chọn rừng Ma Quỷ chỉ vì giấu đi hành tung của mình, nhưng bây giờ xem ra nơi đó có bí mật càng lớn hơn.

Ba người Lâm Ẩn đi tới bên ngoài rừng Ma Quỷ.

Đứng trong hư không, quan sát rừng Ma Quỷ.

Lâm Ẩn cau mày, trong mắt có ánh sáng lượt qua, giống như xuyên thấu hư không vô tận. Từng tầng mê chướng che khuất tầm nhìn bị ánh sao xuyên qua. Nhưng những gì Lâm Ẩn quan sát thấy không khác lần trước tiến vào rừng Ma Quỷ là mấy.

‘Tiền bối Ảnh Tử, hình như nơi này cũng đâu có gì đặc biệt!’

Lâm Ẩn thầm hỏi.

‘Để ta giúp cậu một tay’.

Tiếng nói của Ảnh Tử truyền vào ta Lâm Ẩn, Lâm Ẩn cũng cảm nhận được thế giới trước mắt hoàn toàn khác, ánh mắt của anh xuyên qua bão táp không gian, một vài thứ mới mẻ trước giờ chưa từng thấy xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.

Thế giới kia bao phủ trong tiên quang lấp lánh, tiên hạc bay múa, chân long vờn quanh, khắp nơi là núi sông kỳ lạ, tiên sơn lầu các thành hàng, giống như vùng đất Cực Lạc vậy.

Nhưng Lâm Ẩn nhìn lại một lần nữa.

Lập tức nhìn thấy phía sau tiên quang là ma khí đáng sợ đen như mực cuồn cuộn ngất trời. Ma khí kia xâm lấn mỗi một góc của thế giới, thay vì nói nơi này là tiên thổ, còn không bằng nói là ma thổ thì hơn.

“Không ngờ nơi sâu trong hành tinh xanh lại có ma thổ thế này, ở ngay dưới rừng Ma Quỷ nghìn vạn năm nay mà không một ai phát hiện ra”, Lâm Ẩn thầm thấy lạnh lẽo.

“Tiền bối Ảnh Tử, cường độ ma khí thế này e rằng cao thủ Thiên Thần cũng không thể sánh bằng nhỉ, là thứ gì có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng đến thế vậy, dù là ma quân Chân Thần cảnh ở trước ma khí này cũng chẳng tính là gì.”

“Tiên thổ trấn ma thần”.

Trong giọng điệu của Ảnh Tử cũng nghiêm túc hơn mấy phần: “Tuy ma khí này cuồn cuộn thuần khiết, nhưng lại mang theo một chút tử khí, như đã mấy chục nghìn năm trôi qua rồi vậy, nhưng mấy chục nghìn năm còn có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng như thế, chắc chắn là tồn tại cấp bậc ma thần, thậm chí là còn mạnh hơn”.

Lâm Ẩn sửng sốt, người hơi run rẩy.

Chỉ có Ma Tộc đỉnh cao Thiên Thần mới có tư cách được gọi là ma thần, mà Ảnh Tử lại cho rằng thi thể này còn mạnh hơn cả ma thần, chẳng lẽ ma tộc xâm lấn hành tinh xanh là vì thi thể ma thần này sao?

Hơn nữa ma tộc xâm lấn chỉ là chuyện ba nghìn năm trước, thi thể này đã tồn tại mấy chục nghìn năm rồi.

Chẳng lẽ chục nghìn năm trước hành tinh xanh huy hoàng như thế sao? Có cả cao thủ trên Thiên Thần tồn tại?

“Lâm Ẩn, ta nghi ngờ nơi này là do người thật sự phi thăng thành thần tiên bày ra, nhưng chục nghìn năm trôi qua, dù có tài nguyên cũng đã bị lấy đi rồi mới đúng, hơn nữa ở vùng vũ trụ này đã chục nghìn năm rồi chưa từng xuất hiện người phi thăng, chỉ có ghi chép trên một vài sách cổ thôi, còn không biết là thật hay giả”, Ảnh Tử nghi ngờ nói.

“Tiền bối, có thể tìm thấy vị trí của mấy người bọn họ không?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

“Nơi này đem lại ảnh hưởng quả lớn với võ giả trên Chân Thần, nhưng có lẽ bọn họ vẫn chưa tiến vào trong tiên thổ, cậu có thể tìm kiếm thử, tiên thổ kia đã chục nghìn năm không mở ra, trong đó chắc chắn có cơ duyên lớn, nhưng cũng ẩn chứa đại sát cơ, cần phải cẩn thận ứng phó”, Ảnh Tử nói.

“Tôi biết rồi”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu.

Anh quay đầu nhìn về phía Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Trong này có nguy hiểm rất lớn, hai người ở bên ngoài đợi tôi, nếu trong vòng nửa năm tôi vẫn chưa ra ngoài, hai người lập tức xử lý tất cả những thế lực quy thuận bảy tông môn trên hành tinh xanh, sau đó trở về Thiên Hoang giới, bảo sư huynh của tôi đến giúp đỡ, mở bí cảnh núi Long Hổ ra”.

“Cậu Ẩn, rốt cuộc nơi này có thứ gì mà khiến cậu cũng phải cẩn thận thế?”, Lộ Uyên nghi ngờ hỏi.

Lão ta buông lỏng thần giác cũng chỉ cảm thấy cánh rừng này thật sự có điều gì lạ, nhưng hoàn toàn không đến mức khiến một nửa bước Chân Thần phải kiêng dè như thế.

“Cánh rừng này ngoài mặt thì không có gì nguy hiểm, nhưng trong lòng đất lại có một thi thể của Ma Tộc, ít nhất là cảnh giới Thiên Thần”, Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.

“Hả?”

Hai người đều sửng sốt, người mạnh nhất trên hành tinh xanh ba nghìn năm trước cũng chỉ là cảnh giới Chân Thần, không thể nào giết chết một Ma Tộc Thiên Thần được, chỉ có một khả năng là nơi này có bí mật lớn khác.

“Cậu Ẩn, không bằng lập tức truyền tin về Thiên Hoang, chúng ta đi vào cùng cậu, ba người chúng ta hợp tác cũng có cơ hội thắng hơn”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nói.

Bọn họ biết nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh bây giờ đều hợp tác với nhau rồi, nếu để một mình Lâm Ẩn đi vào, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

“Đúng thế”, Lộ Uyên cũng gật đầu.

“Thôi, vậy thì đi vào chung thôi”, Lâm Ẩn gật đầu nói.

Lần này bọn họ đi vào, chỉ cần tiên thổ kia không xảy ra biến cố lớn gì, có lẽ bọn họ vẫn có thể an toàn trở ra. Hơn nữa tiến vào tiên thổ đều là nửa bước Chân Thần, cũng không có gì phải sợ cả.

Lâm Ẩn nhanh chóng đi vào trong rừng Ma Quỷ theo chỉ dẫn của Ảnh Tử.

Không bao lâu đã đi tới một vách đá trong rừng Ma Quỷ, Lâm Ẩn đánh một chưởng lên vách đó.

Cơn lốc không gian cuồn cuộn khuấy động, vô số mảnh vụn không gian trong suốt bị bao lấy, xoay trọn trong không gian với tốc độ còn nhanh hơn vận tốc âm thanh. Thậm chí còn có rất nhiều năng lượng đáng sợ giao thoa trong đó, mỗi một năng lượng đều đủ để xé rách hư không. Ngay cả võ giả nửa bước Chân Thần mà sơ suất cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.

“Nơi này thực lực của ta quá mạnh, không thể đi vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”, giọng nói của Ảnh Tử truyền vào tai Lâm Ẩn.

“Bọn họ ở trong này?”

Độ Mệnh Kiếm Tiên cau mày hỏi.

Vẫn chưa thấy người đâu đã gặp chuyện nguy hiểm như thế rồi.

“Đúng vậy”.

Lâm Ẩn gật đầu nói.

Nói xong thì thẳng thừng bước vào trong lốc xoáy không gian.

Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng đi sát theo sau, tiến vào trong.

Lâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio