Chàng Rể Phế Vật

chương 1222

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1222

Người đàn ông vừa định châm thuốc lá, đột nhiên ngọn lửa lại bị thổi tắt.

Người đàn ông ngẩng đầu, người còn chưa thấy đâu… Gió đã tới trước…

Cuối cùng… Sắp tới rồi sao…

Sau mấy nhịp thở, một bóng dáng mang theo sát khí ngập trời xuất hiện ở cách chiếc Santana không xa.

Người đàn ông không quay đầu lại, nhưng lòng có cảm giác, mở cửa xe ra. Bước ra từ bên trong xe.

Người đàn ông ngẩng đầu, phản chiếu trong mắt Trần Xuân Độ là một gương mặt già nua.

Gương mặt già nua này hết sức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến cho Trần Xuân Độ… Lòng quặn thắt, thậm chí đau đến mức không thể tin được.

“Ai mà ngờ rằng, sẽ có người như thế ngồi trong chiếc xe không đến 400 triệu đồng này?” Ông ta cười tự giễu.

“Tôi nên gọi ông là trạm trưởng… Hay là kẻ thù đây?” Hai mắt Trần Xuân Độ đỏ tươi như máu, con dao găm Long Nha trong tay run bần bật, như thể cảm nhận được cơn giận của Trần Xuân Độ.

“Trạm trưởng là tôi… Kẻ thù cũng là tôi… Tôi có rất nhiều công việc, trạm trưởng chỉ là một trong số đó.” Trạm trưởng từ tốn nói, giọng điệu bình tĩnh lạ thường.

“Tôi vẫn luôn kiếm tìm hung thủ năm đó, tôi đã tưởng tượng vô số lần khung cảnh mình tìm được gã, tôi rất muốn biết, tại sao, cả nhà mình lại bị chém đầu…” Trần Xuân Độ hỏi.

“Thật đáng tiếc, bí mật này, cậu sẽ không được biết.” Trạm trưởng cười, nói.

“Tôi có rất nhiều cách để cạy miệng ông, càng có thể khiến ông hận không thể chết đi.” Hai mắt Trần Xuân Độ ánh lên vẻ lạnh lùng điên cùng, bước một chân ra, đột nhiên lao về phía trạm trưởng!

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Trần Xuân Độ đã xuất hiện trước mặt trạm trưởng, dao găm Long Nha vung về phía cổ ông ta!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tốc độ của trạm trưởng còn nhanh hơn cả Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vừa mới vọt tới trước mặt trạm trưởng, trạm trưởng đã biến mất ngay tại chỗ!

“Vù!”

Trạm trưởng xuất hiện ở sau lưng Trần Xuân Độ, một cước tập kích! Trần Xuân Độ bay ngược trở về!

“Giấu tài, là việc mà những người có địa vị nhất định đều làm, cậu cho rằng, tôi thật sự chỉ có mấy thủ đoạn vớ vẩn của trạm trưởng thôi ư?” Trạm trưởng cười khẩy.

“Ông cũng dùng loại thuốc này…” Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng: “Tố chất cơ thể của chúng ta bây giờ đã vượt xa cực hạn mà con người nên có từ lâu…”

“Thuốc thang cũng chỉ là bổ trợ mà thôi… Nếu con người có đủ ý chí kiên định thì không cần đến thuốc cũng có thể đạt tới cực hạn.” Trạm trưởng từ tốn nói: “Lại nói, nếu ba của cậu không chết thảm, tôi cũng không có được loại thuốc này!”

“A!” Trạm trưởng đã xoáy thật sâu vào vết thương lòng của Trần Xuân Độ, trong nháy mắt, đôi mắt Trần Xuân Độ ánh lên vẻ dữ tợn, con dao găm Long Nha trong tay đột nhiên đâm tới!

Trạm trưởng nhích người, nhẹ nhàng tránh thoát, thậm chí vung tay vào không khí là chộp được ngay dao găm Long Nha!

“Phụt!”

Trạm trưởng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Trần Xuân Độ, dao găm Long Nha bỗng đâm xuyên ngực Trần Xuân Độ!

“Ưm a…” Trần Xuân Độ phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở bất ổn.

“Thuộc hạ của tôi, chỉ có vong hồn.” Giọng nói của trạm trưởng vang lên bên tai anh.

Hai tay Trần Xuân Độ chống xuống đất, hơi thở yếu ớt.

“Đường đường là Long Vương nổi danh nước ngoài, chết dưới tay tôi, loại tin tức này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ phương Tây sẽ có đại loạn nhỉ?” Trạm trưởng lẳng lặng nhìn Trần Xuân Độ.

“Dù cho tôi có chết, cũng muốn chết thật rõ ràng.” Trần Xuân Độ nghiến răng, giãy dụa ngẩng đầu, nhìn về phía trạm trưởng.

Trạm trưởng sửng sốt, ngay sau đó thở dài: “Thôi, dù sao cậu cũng sắp chết, tôi chẳng ngại nói với cậu…”

“Cậu và tôi dùng thuốc tễ, cậu cũng biết, là ba cậu phát minh ra… Thế nhưng phá vỡ cực hạn cơ thể con người… Ba cậu có vốn kiến thức sâu rộng, năm đó sau khi phát minh ra, tạo ra chấn động không nhỏ, tôi cũng nhận lệnh, cần phải có được loại thuốc tễ này… Bằng mọi giá.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio