CHƯƠNG
Nhưng anh ta không cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của Lâm Tinh Vũ mà có thể nhìn ra được, anh chỉ đang gặp may mà thôi.
Nhưng nếu Lâm Tinh Vũ đã kiêu ngạo như vậy thì hôm nay anh ta nhất định sẽ khiến anh mất mặt.
Sau khi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, anh ta nhắm vào Lâm Tinh Vũ.
“Anh vừa nói kiến thức về đồ cổ của anh hơn hẳn người nhà họ Vương tôi đúng không?”
Nói xong, anh ta cầm lư hương đi đến giữa đại sảnh, ho khan hai tiếng.
“E hèm, mọi người, tôi đến đây để giới thiệu với các vị một bậc thầy đồ cổ.”
“Vừa rồi người này nói kiến thức về đồ cổ của anh ta hơn hẳn nhà họ Vương chúng tôi. Bây giờ tôi muốn thử xem trình độ của anh ta cao đến đâu!”
“Cái gì? Anh Vương, anh đang đùa sao? Còn có người giỏi như vậy sao? Dám ăn nói khoác lác sao?”
Vương Tử Văn vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của mọi người, người bên cạnh anh ta lập tức phụ họa.
“Không phải chứ, anh Vương, anh xuất thân là người của gia tộc chơi đồ cổ, học bác uyên thâm, người bạn nào mà lợi hại như vậy chứ? Còn dám nói những lời như vậy trước mặt anh, lẽ nào còn xem thường cả những nhà sưu tầm đồ cổ ở thành phố Thanh Vân sao, nghĩ sao mà dám nói mình hiểu biết nhất chứ?”
“Trong giới quý tộc thành phố Thanh Vân không ai không biết nhà họ Vương là một tay chơi đồ cổ. Những bộ sưu tập của gia tộc đó đều là những món đồ cổ có thể gọi là bảo vật quốc gia, người thanh niên này cũng quá điên rồi.”
Lúc này, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Vương Tử Văn, ánh mắt của tất cả những vị khách quý có mặt đều hướng về phía Lâm Tinh Vũ.
Hàng chục con mắt tò mò nhìn sang, lúc này Trương Uyển Du ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Vẻ mặt Lâm Tinh Vũ vẫn như thường, làm như không thấy, uống một ngụm trà thơm.
“Không phải đang đùa đó chứ? Là anh ta sao?” Một người trong gia tộc nổi tiếng mang theo vẻ mặt nghi ngờ đánh giá Lâm Tinh Vũ: “Nhìn anh ta toàn thấy đồ vỉa hè thôi, tôi thấy một món đồ cổ rẻ tiền chắc anh ta cũng không mua nổi đâu chứ đừng nói hiểu biết đồ cổ!”
“Không phải chứ? Anh Vương, anh đang nói đến tên con rể Lâm Tinh Vũ nhà họ Trương sao? Đó không phải là tay vô tích sự nổi danh đó sao?”
“Đúng vậy, cái tên này nghe rất quen, tôi có mối quan hệ không tệ với Trương Điền Hải nhà họ Trương. Tôi thường nghe ông ta kể về những sự tích của tên vô tích sự Lâm Tinh Vũ này. Nghe Trương Điền Hải nói tên này là kẻ ăn bám, ngay cả vợ cũng coi thường anh ta, ở nhà thì phải rửa chân cho ba mẹ, tẩy bồn cầu, động một cái thì bị ba mẹ vợ chửi rủa, đây quả thật là một sự sỉ nhục mà.”
“Anh Vương, loại rác rưởi nổi danh mà dám nói mình có trình độ sao?”
Sau khi biết được thân thế của Lâm Tinh Vũ, bọn họ đều tỏ ra coi thường, bắt đầu nói bóng gió.
Vương Tử Văn lộ ra vẻ đắc thắng, đây là những gì anh ta muốn.
“Mọi người à, không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài được! Như vậy đi, tôi tùy tiện chỉ hai món, để xem xem anh ta có nhận ra không nhế.” Vương Tử Văn giễu cợt đi tới chiếc bàn dài bằng gỗ gụ, chỉ vào một cái bình nhỏ tráng men đỏ và một cái lư bằng đồng với phong cách cổ xưa.
“Hai món này đi, anh Lâm, để người đưa đến trước mặt anh cho anh thẩm định nhé?” Vương Tử Văn giễu cợt nói.
“Anh Vương, anh để anh ta thẩm định sao?” Tần Phi khinh thường nói.
“Nếu anh ta có thể nhận ra thật giả, phân biệt được tốt xấu thì tên tôi sẽ viết ngược!” Thẩm Hạo chế nhạo .
Lâm Tinh Vũ hờ hững nhìn hai món đồ cổ trên bàn gỗ gụ, nói: “Không cần mang tới đâu.”
“Sao thế? Anh Lâm có tật giật mình hả?” Vương Tử Văn cười nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ mới tùy tiện chọn hai món để làm nóng người thôi mà, anh sợ rồi hả?”