CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ nói: “Xác định đồ cổ, chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi.”
“Người trẻ tuổi bây giờ thật biết khoác lát!” Một chuyên gia đầu tóc bạc trắng lắc đầu nói.
Bọn họ thường tham gia các cuộc gặp gỡ giao lưu nên cũng có một số kiến thức cơ bản về đồ cổ, ai chẳng biết để xác định đồ cổ phải quan sát kỹ từng chi tiết, thậm chí mang cả kính lúp, còn phải đeo găng tay chuyên dụng để cảm nhận bằng xúc giác hoặc thậm chí còn dùng mũi để ngửi nữa.
Ngay cả những chuyên gia giỏi nhất cũng phải theo dõi một lúc mới dám đưa ra kết luận.
E rằng tên rác rưởi Lâm Tinh Vũ kia còn chưa từng thấy mấy đồ cổ kia đâu, vậy mà dám nói nhìn qua thôi cũng biết nữa chứ?
Vương Tử Văn nở nụ cười khinh bỉ, nói: “Được rồi, anh Lâm, mọi người đang chờ câu trả lời của anh đó, xin hỏi xuất xứ của cái bình nhỏ và lư hương này là từ đâu?”
Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói: “Chiếc đĩa màu vàng này là đồ thật vào đời Hoằng Trị thời nhà Minh. Còn chiếc lư đồng kia là đồ nhái, đồ nhà Thanh nhái của thời nhà Minh.”
“Cái này?” Vương Tử Văn hơi nhíu mày chỉ vào hai món đồ, ngay cả anh ta cũng chưa phân biệt được thật giả, không ngờ Lâm Tinh Vũ lại ăn nói mạch lạc như vậy.
Vương Tử Văn nhờ một chuyên gia đeo găng tay lật ngược bình nhỏ, quả nhiên là ở niên đại Hoằng Trị thời nhà Minh.
“Đây là bộ sưu tập của vị nào? Mời người đó bước ra nói rõ hơn về nó được không?” Vương Tử Văn nói xong, anh ta cũng thấy không rõ lắm.
“Anh Vương, lẽ nào đúng như lời anh ta nói sao? Cái tên rác rưởi kia sao có thể nhận ra được, nói bậy sao?” Tần Phi kinh ngạc nói.
“Tên ăn bám kia sao có thể nhìn một phát là biết ngay được,còn nói như rất rành mạch nữa, tôi thấy anh ta đang nói hưu nói vượn thì có.” Ngô Sở Vũ giễu cợt, không tin.
“Tần Phi, không hiểu thì đừng nói bừa, đây là đồ sưu tập của tôi, thật sự là đồ của niên đại Hoằng Trị thời nhà Minh.” Một thanh niên nghiêm túc nhìn Tần Phi, sau đó đưa mắt đánh giá Lâm Tinh Vũ.
Nên biết là để thẩm định món bảo vật này, anh ta đã mất vài tháng và tìm không dưới mười chuyên gia, tất cả đều có những cái cớ của riêng mình, cuối cùng mới chốt lại nguồn gốc thật giả.
“E hèm, chiếc lư đồng nhà Thanh nhái của nhà Minh này là của tôi.” Vị chuyên gia đeo kính lão nói, ông ta có chút xấu hổ nhìn Lâm Tinh Vũ, lúc nãy còn chế nhạo Lâm Tinh Vũ, đảo mắt một cái đã bị người ta nhìn thấu.
Đột nhiên, ba tên chân chó Tần Phi đứng bên cạnh Vương Tử Văn không nói gì nữa, mặt mũi đỏ bừng, bầu không khí có chút lúng túng.
Những vị khách quý có mặt tại đây đều đã xem hai món đồ cổ quý hiếm này, chiếc đĩa men màu vàng niên đại Hoằng Trị không được nhắc đến nhiều là vì mọi người đã nhận ra nó là đồ thật từ lâu, còn chiếc lư hương kia thì lại khác.
Ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Tinh Vũ có chút thay đổi, họ không còn mù quáng khinh thường như trước nữa.
Thị lực của Lâm Tinh Vũ quá khủng khiếp rồi đúng không?
Nhìn ra một món đồ thật thì có thể được, nhưng để nhìn thoáng qua mà cũng có thể biết được nó ở niên đại Tuyên Đức thời nhà Minh, thậm chí còn chỉ ra chi tiết món đồ đó ở thời nhà Thanh nhái lại của thời nhà Minh thì chẳng phải quá đáng sợ rồi sao?
“Có chút hiểu biết.” Vương Tử Văn vừa nói vừa nhìn Lâm Tinh Vũ: “Hay lắm, tôi hy vọng lần giao lưu tiếp theo, trình độ của anh sẽ không làm tôi thất vọng.”
“Anh Vương, em thấy anh ta chỉ đang ăn may mà thôi, anh đừng bị lừa. Nhận định thêm vài món nữa đi, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ lộ đuôi chuột thôi.” Ngô Sở Vũ không phục.