CHƯƠNG
“Hừ!” Vương Tử Văn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn bảo vật trên bàn gỗ gụ, đang định dùng một ít thủ đoạn để làm khó Lâm Tinh Vũ.
“Hôm nay sao náo nhiệt thế nhỉ? Nghe nói cậu Vương mang đến một nhân vật lợi hại đúng không? Gọi là bậc thầy sưu tầm đồ cổ giỏi nhất thành phố Thanh Vân đúng không?”
Đúng lúc này, một giọng nói sôi nổi truyền đến.
Một người đàn ông trung niên trong bộ lễ phục màu lam thời Đường chậm rãi đi tới, trên tay vân vê hai viên ngọc bích.
“Hồ đại sư? Hôm nay sao ông có thời gian rảnh đến Minh Bảo Hiên thế?”
“Hồ đại sư, đã lâu không gặp, chẳng lẽ lần này ông lại mang đến món bảo bối nào nữa sao?”
Khi người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường đi vào đại sảnh, các khách quý đều lần lượt tiến lên chào hỏi, xem ra lai lịch cũng không nhỏ.
“Uyển Du, đây là bậc thầy đồ cổ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, tên là Hồ Minh Nhân, chắc cháu cũng từng nghe qua rồi đúng không?” Trương Lệ giới thiệu: “Hôm nay may mắn thế, chỉ cần Hồ Minh Nhân đến Minh Bảo Hiên thì ông ấy sẽ mang theo một hoặc hai món bảo vật quốc gia cao cấp khiến mọi người mở mang tầm mắt.”
“Hồ Minh Nhân? Đây có phải là nhân vật huyền thoại ở thành phố Thanh Vân không?” Trương Uyển Du ngạc nhiên nói, có vẻ như cô cũng từng nghe nói về người này.
Nếu Hồ Minh Nhân đứng thứ hai trong giới chơi đồ cổ ở thành phố Thanh Vân thì không ai dám đứng đầu.
Đặc biệt, người này có xuất thân bình thường, học nghề sưu tầm đồ cổ từ sớm, luyện được khả năng thẩm định rất giỏi, lại có nhãn lực trời phú, liều mạng làm việc nhiều năm tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, sau này tự mình thành lập công ty sưu tầm đồ cổ và hội đấu giá quy mô lớn, trở thành nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân.
Vương Tử Văn nhìn Hồ Minh Nhân, mỉm cười nói: ” Hồ đại sư, bậc thầy đồ cổ mà tôi đang nói đến chính là vị Lâm Tinh Vũ này.”
“Ồ?” Hồ Minh Nhân bình tĩnh nhìn Lâm Tinh Vũ, cười nói: “Đúng lúc lắm, hôm nay tôi có mang một ít đồ đến, có một món tôi không thẩm định được, nhờ mọi người giúp đỡ.”
“Tôi muốn nhờ tất cả các vị ở đây giúp tôi thẩm định.”
Hồ Minh Nhân mỉm cười ngồi xuống, vỗ tay, hai thanh niên học nghề phía sau thận trọng đặt mấy hộp gỗ tinh xảo lên bàn rồi cẩn thận lấy đồ sưu tầm ra.
“Những món đồ mà Hồ đại sư mang đến Minh Bảo Hiên trước giờ đều là những bảo bối khiến người ta chấn động nhân tâm, khiến người ta mở mang tầm mắt. Không biết lần này lại mang món gì đến đây.” Một lão chuyên gia cảm thán mà nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Trong lúc mọi người trò chuyện, hai thanh niên sau khi bận rộn một hồi, đã bày ra một bức tranh chữ, một đôi bình sứ màu trắng ngà lên bàn.
“Mọi người đều đã biết nhau từ lâu, chắc cũng rõ quy tắc của tôi rồi chứ?” Hồ Minh Nhân chậm rãi nói.
“Rõ rồi rõ rồi, chúng tôi đều đã rõ quy tắc của Hồ đại sư.” Một lão chuyên gia cười nói.
“Sao có thể không biết được chứ? Quy tắc của Hồ đại sư rất nổi tiếng trong giới ở thành phố Thanh Vân chúng ta mà!” Một cậu ấm con nhà giàu chầm chậm nói: “Chỉ cần là thứ mà Hồ đại sư mang tới, đều là thích rồi sau đó mới báo giá, nếu như thấy mình có đủ thể diện và thực lực thì cũng có thể đưa ra một điều kiện hỗ trợ, rồi cứ tay không mà lấy món đồ quý của Hồ đại sư!”
“Đúng vậy, lần trước lão tam nhà họ Tôn cũng đã lấy một tác phẩm điêu khắc cây tùng bằng phỉ thúy màu xanh đế vương hảo hạng có giá trị hơn tỷ đồng, sau đó đồng ý giúp Hồ đại sư làm một việc.” Một người phụ nữ trung niên nói.
“Mọi người đừng nghĩ tới chuyện tay không lấy đồ nữa, không nghĩ xem lão tam nhà họ Tôn là người như thế này sao? Một trong những người nắm quyền của nhà họ Tôn đấy, ở thành phố Thanh Vân này được mấy ai có thể diện lớn như ông ta chứ?”